Qua kính râm đen, Tạ Bắc Kha đã để ý thấy hành động của Hoài Niên, lông mày của anh ấy nhíu chặt hơn.

Nhưng anh ấy lười tranh cãi với Hoài Niên, thậm chí không thèm nói thêm câu nào, xoay người lại. Chiếc áo khoác da được anh ấy cởi ra, tay áo ngắn xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc.

Người hâm mộ trên khung chat phát cuồng.

Hoài Niên cũng liếc nhìn.

Từ khi gặp Tạ Bắc Kha, cậu đã biết người này rất chăm chỉ rèn luyện cơ thể. Nói thật, Hoài Niên khá ghen tị với anh ấy.

 

Hoài Niên có thể chất đặc biệt, trước đây, dù cậu có luyện tập thế nào cũng không thể có cơ bắp săn chắc như này, cùng lắm là thân hình mảnh mai, nhưng khi cởϊ áσ lại có cơ bắp rõ ràng. Bây giờ sau khi xuyên sách, cơ bắp khó nhọc rèn luyện được cũng biến mất, cả người mềm nhũn, như con gà luộc trắng bệch vậy.

Nghĩ đến đây, Hoài Niên cảm thấy hơi phiền muộn.

Cậu đưa tay nhéo nhéo cánh tay mình. Cánh tay của Tạ Bắc Kha có thể gấp hai lần của cậu.

"Haiz." Hoài Niên khẽ thở dài.

[Hahahahaha!!!]

[Có phải là cậu em đang ghen tị với thân hình của Bắc Đế không?]

[Nhớ đến tin đồn trong giới nói Hoài Niên muốn là số 1, cảnh này thật sự buồn cười gấp trăm lần.]

[Đúng vậy, tôi nhớ có tin đồn trước đây cậu ta còn muốn chuốc say Thẩm Ngu nữa mà.]

[Nghe nói trước khi debut cậu ta đã là fan cuồng của Thẩm Ngu rồi.]

[Nói mới nhớ, Thẩm Ngu sẽ tập trung ở hội trường này sao? Tôi nhớ còn một điểm tập trung khác nữa mà.]

[Không biết nữa, chưa thấy thông tin gì cả. Ê ê, có xe đến kìa!]

Tiếng bánh xe lăn trên cát và tiếng động cơ hòa lẫn vào nhau. Chiếc xe là một chiếc xe bảo mẫu màu đen rất khiêm tốn, sau khi dừng lại ở đầu đường, cửa xe mở ra.

Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Kiều bước xuống với đôi giày cao gót.

Bình luận có người thất vọng, có người vui mừng.

[Vậy là Thẩm Ngu không tập trung ở hội trường này phải không? Rời đi thôi, sang hội trường bên kia xem livestream nào.]

[Có phải Thẩm Ngu đang cố tình tránh mặt Hoài Niên nên mới sang bên kia không nhỉ?]

[A a Lâm Ảnh Hậu!! Chị ơi!!! Chị dẫm lên người em đi này!!]

[Ai không thích xem thì đi, dù sao chúng tôi cũng đến xem chị Lâm thôi ]

Lâm Kiều được debut từ khi còn trẻ, tham gia vô số tác phẩm, nhận nhiều giải thưởng quốc tế và trong nước. Nói về kinh nghiệm và khả năng, cũng khá là ít người trong nước có thể so với cô.

Khi chương trình vừa công bố Lâm Kiều sẽ tham gia show, cư dân mạng không tin.

Dù sao thì chương trình sinh tồn này nhìn qua đã không phải chuyện đùa, người bình thường không dám tham gia, Lâm Kiều có thể tham gia? Cô cũng đã hơn bốn mươi, nếu không theo kịp cường độ này, chẳng phải rất dễ xảy ra chuyện sao?

 

Kết quả Lâm Kiều trực tiếp chia sẻ lại nghi vấn đó, đáp lại một câu: Đừng lo, chị biết mình đang làm gì mà.

Bốn mươi tuổi thì sao? Đến bảy mươi tuổi chị vẫn có thể tham gia được!

Khi Lâm Kiều thực sự xuất hiện trong ống kính, những cư dân mạng từng nghi ngờ liệu cô có sợ hãi rồi sẽ im lặng vào phút chót không.

Theo lý, Hoài Niên nên chủ động lên chào hỏi Lâm Kiều. Nhưng ai bảo cậu có hệ thống trên người làm gì? Tính cách kiêu ngạo của nguyên chủ không ưa Lâm Kiều, nên Hoài Niên phải đứng yên tại chỗ, theo đúng cốt truyện của nguyên tác, cố tình phớt lờ Lâm Kiều.

Dù sao cũng là tiền bối và là bậc trưởng bối, trong lòng Hoài Niên không yên, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Rảnh rỗi không biết làm gì, cậu lấy mũi giày gõ lên cát, đắp thành một đống cát nhỏ trước mặt.

 

“Đang xây kim tự tháp đấy à?”

Đầu tiên là đôi giày cao gót của Lâm Kiều lọt vào tầm mắt, cô đi trên cát mà như trên mặt phẳng. Sau đó là giọng nói của cô tràn đầy khí chất hòa nhã, còn mang chút trêu chọc.

Hoài Niên vội ngẩng đầu, hệ thống không cho phép cậu chủ động chào hỏi, mặt cậu đỏ bừng.

Lâm Kiều bị dáng vẻ đỏ như quả cà chua này của cậu chọc cười.

“Sợ gì chứ? Chị có ăn em đâu.”

“Đừng căng thẳng, đúng rồi, trước đây chưa gặp em, em là ai vậy?”

Lâm Kiều không nhận ra cậu.

Hoài Niên rất muốn báo tên ngay lập tức, nhưng hệ thống cảnh báo: “Chú ý tính cách! Phải vô lễ lên!”

Hoài Niên nghe theo, ngẩng đầu, đáp lại: “Tôi không nói cho chị biết đâu!”

[Có ai chụp được biểu cảm này không!! A a! Đáng yêu quá!! Tim tôi muốn tan ra rồi!!]

[Trời ạ, Hoài Niên à, cậu gan thật! Đây là Lâm Kiều đấy!]

 

Giọng điệu của thiếu niên trước mặt nghe như một đứa trẻ kiêu ngạo gặp trên đường.

Lâm Kiều bị chọc cười: “Cậu nhóc này kiêu ngạo nhỉ?”

"Được rồi, em không nói thì thôi." Lâm Kiều quay đầu hỏi nhân viên quay phim bên cạnh: “Cậu ta là ai thế?"

"Hoài Niên?" Lâm Kiều có chút ngạc nhiên.

Trước khi lên chương trình, quản lý đã cho cô xem danh sách khách mời. Cô không xem kỹ. Quản lý cũng biết tính cô, nên đặc biệt lấy ra một tài liệu, dặn dò cô tránh xa.

“chị Lâm Kiều, chị nên để ý tới tên nhóc tên Hoài Niên đó. Mới vào nghề ba tháng đã gây không ít chuyện, đừng để cậu ta gây phiền phức cho chị nhé.”

Lâm Kiều không sợ, nói ngay: “Ai dám gây phiền phức cho tôi chứ?”

Lúc đó cô nhìn lướt qua tài liệu của Hoài Niên, chỉ nhớ là một cậu bé tóc vàng, khi chụp ảnh trông rất kiêu ngạo. Lâm Kiều không nhớ rõ mặt mũi, cô không giỏi nhớ người, chỉ nhớ màu tóc.

Người trước mắt lại không giống như trong ấn tượng của cô.

"Tóc vàng của cậu đâu?" Lâm Kiều hỏi.

"Hả?" Hoài Niên đưa tay gãi đầu: “Tóc của tôi à? Trước khi ra ngoài đã nhờ stylist nhuộm lại rồi."

"Bảo sao." Lâm Kiều quan sát cậu thiếu niên tỉ mỉ: “Như vậy trông đỡ hơn nhiều đấy."

Ít đi vài phần kiêu căng chói mắt, thêm chút mảnh mai nội liễm.

Dáng vẻ này không giống loại người như quản lý đã nói. So với tin đồn, Lâm Kiều tin vào mắt nhìn người của mình hơn.

Thật sự có dã tâm, dám làm dáng trước mặt cô?

“Hoài Niên đúng không? Gọi chị là là chị Lâm hay chị Kiều gì cũng được.”

Hoài Niên mím môi gật đầu, không nói gì, ánh mắt lảng tránh.

Lâm Kiều cười: “Sợ giao tiếp à? Cái này giới trẻ hay gọi là gì nhỉ? Cậu là người hướng nội hả?”

Hoài Niên: Không phải chút nào, tại hệ thống đang ép cậu giả vờ lạnh lùng thôi.

“Đúng rồi, còn ai nữa nhỉ? Tạ Bắc Kha chưa tới sao? Mấy giờ rồi?”

[Chị Lâm và Bắc Đế có quan hệ gì nhỉ? Bộ thân lắm à? Tôi nhớ trước đây chưa từng có tương tác gì với nhau hết mà.]

[Hai người này quen nhau từ khi nào vậy?]

[Biểu cảm của chị Lâm trông khá tức giận hahaha!]

Bình luận tò mò, nhân viên trường quay cũng rất ngạc nhiên.

Khi tuyển chọn khách mời trước đây không ai đề cập đến quan hệ giữa Lâm Kiều và Tạ Bắc Kha.

 

Nếu hai người này có ân oán gì…

Trên trán tổng đạo diễn mồ hôi bắt đầu túa ra.

Hoài Niên đã đọc nguyên tác, biết quan hệ giữa Lâm Kiều và Tạ Bắc Kha, kéo kéo tay áo Lâm Kiều, chỉ cho cô hướng đó.

Cô nhìn theo, thấy một bóng người đang nằm ngủ trên ghế.

"Cậu đứng đây đợi." Lâm Kiều nói xong, hừ một tiếng, bước nhanh về phía đối phương.

Nhân viên tổ đạo diễn vội vã đi theo, giơ cao tấm bảng: [Chị Lâm ới~!Bình tĩnh! Bình tĩnh lại đi!]

Lâm Kiều mặc kệ, tiến lên một bước, giơ chân đá mạnh.

“Bịch!”

Chiếc ghế bãi biển lập tức nghiêng ngả.

Tạ Bắc Kha đang ngủ mà vẫn không bị ngã, lật người đứng dậy, đẩy kính râm lên đầu, nhìn Lâm Kiều với vẻ bất đắc dĩ.

“Nhóc con, không biết chào hỏi à? Không có lễ phép gì cả.”

“Không phải trước khi đi đã gặp rồi sao?”

 

Dưới ánh mắt của Lâm Kiều, Tạ Bắc Kha bất đắc dĩ gọi: “Được được, mẹ nuôi, lâu rồi không gặp."

Giày cao gót của Lâm Kiều đạp lên giày của Tạ Bắc Kha, anh ấy nhấc chân tránh: “Mẹ nuôi à! Đây là phiên bản giới hạn đó!”

"Cậu còn dám bảo tôi già nữa xem!" Lâm Kiều giận dữ.

Tạ Bắc Kha: “Chị, chị yêu dấu của em.”

Lâm Kiều hất tóc, ngẩng đầu lên, lúc này mới tha cho anh ấy.

“Cậu làm gì một mình ở đây? Làm dáng à?”

“Mệt.”

"Hừm." Lâm Kiều cười lạnh, liếc nhìn Hoài Niên.

Cậu vẫn đứng tại chỗ, đống cát nhỏ dưới chân ngày càng lớn, cúi đầu yên lặng trông không giống kẻ gây chuyện.

Làm sao mà cô không biết ý định của Tạ Bắc Kha? Chắc chắn là nghe theo lời quản lý, muốn tránh xa Hoài Niên chứ gì.

"Được rồi, theo tôi đi." Lâm Kiều dẫn Tạ Bắc Kha đi: “Đang quay chương trình đấy, cậu bớt cái tính thiếu gia lại cho tôi."

 

Tạ Bắc Kha đút tay vào túi: “Mẹ nuôi, tính cách nữ vương của mẹ cũng không nhỏ nhỉ.”

Lâm Kiều nghe thấy, lập tức định đánh anh ấy lần nữa.

“Để xem cậu còn dám gọi tôi như vậy nữa không!”

Tạ Bắc Kha không muốn đứng lại chịu đòn, nhanh chân chạy về phía trước, Lâm Kiều đuổi theo. Cảnh tượng vốn rất sinh động, nhưng bóng dáng Lâm Kiều khi đi ngang qua Hoài Niên lại đột nhiên loạng choạng. Giày cao gót của cô mắc vào cái hố nhỏ trên cát, cô lập tức bị mất thăng bằng.

Tạ Bắc Kha không phát hiện, sau đầu anh ấy không có mắt.

Hoài Niên nhanh tay lẹ mắt cúi người đỡ Lâm Kiều lại.

Nhân viên chương trình đang định lao tới lập tức dừng lại, trái tim đang đập mạnh trở lại bình thường.

Phần sinh tồn còn chưa bắt đầu, chỉ mới quay cảnh tập trung khách mời… Lâm Kiều mà ngã trước trên bãi cát, thì sau này còn làm sao đây?

Khi nhìn lại Hoài Niên, ánh mắt của nhân viên đầy biết ơn.

"Chị Lâm, chị không sao chứ?" Hoài Niên hỏi.

“Không sao.”

Lâm Kiều hơi hoảng hốt.

Cô vừa nghĩ rằng mình sẽ ngã sấp mặt, thì một lực mạnh đã giữ cô lại. Rõ ràng chỉ là đỡ cánh tay, nhưng cảm giác như có đôi bàn tay lớn ôm chặt lấy cô. Cảm giác này rất khác. Không phải là lực kéo từ một phía. Lâm Kiều không hiểu được.

Hoài Niên thấy cô như vậy, tưởng rằng cô vẫn còn khó chịu: “Chị bị trẹo chân à?”

Lâm Kiều lắc đầu: “Không.”

“Cảm ơn nhé, Tiểu Niên.”

Tạ Bắc Kha đi tới, liếc nhìn Hoài Niên. Hoài Niên buông tay đang đỡ Lâm Kiều ra.

Tạ Bắc Kha thay thế vị trí của Hoài Niên, ánh mắt quan tâm, miệng vẫn trêu chọc: “Mẹ nuôi, chị xem, chị lớn tuổi rồi còn đùa giỡn với em làm gì?"

Lâm Kiều lườm, giơ tay nhéo cánh tay anh ấy.

Tạ Bắc Kha rít lên một hơi.

Khi ba người đã sẵn sàng, tổ chương trình bắt đầu diễn ra.

“Được rồi, nhóm khách mời của chúng ta đã có mặt đầy đủ rồi! Vì tất cả đã quen nhau, chúng ta sẽ đi thẳng vào chủ đề luôn! Trong bảy ngày tới, khách mời sẽ phải sống trên một hòn đảo. Bây giờ, các khách mời sẽ phải hoàn thành thử thách để kiếm vé tàu ra đảo!”

“Đủ thể lực là điều kiện cơ bản để sinh tồn ngoài trời. Mời các khách mời chọn thử thách của mình. Lưu ý, các thử thách này phải hoàn thành trong hai phút.”

 

“Thử thách có thể lựa chọn gồm: Plank hai phút, nhảy dây liên tục 200 lần, burpee 50 lần, squat 50 lần.”

Hoài Niên giơ tay: “Nếu thất bại thì sao?”

Tổng đạo diễn: “Phải chèo thuyền nhỏ ra đảo nhé~”

Ống kính quay về phía biển, bốn chiếc kayak màu vàng cô đơn đậu trên bờ, đối lập rõ ràng với du thuyền sang trọng ở xa.

"Là thuyền chèo tay đấy." Tổng đạo diễn thân thiện nói thêm.

Bình luận:

[???]

[Không phải chứ? Chơi lớn vậy sao?!?]

Hoài Niên nghĩ:

Rồi xong, lần này chắc chắn rồi.

Hôm nay cậu ngồi kayak chèo rụng tay là cái chắc rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play