Nữ diễn viên Lâm Kiều có vị thế cao nhất, việc chọn dự án tất nhiên là cô ấy được ưu tiên đầu tiên.

"Tôi sẽ nhảy dây," Lâm Kiều nói thẳng: “Tôi chỉ tự tin vào việc này thôi.”

Tạ Bắc Kha khoanh tay trước ngực, mở miệng là câu nói châm chọc: “Nhảy không được thì ngồi chèo thuyền kayak cũng được đấy bà chị. Bốn mặt thông gió, mở mui trên biển.”

 

[Đúng là cái mui mở trên biển, hahaha!]

[Bắc Đế, không hổ danh là sát thủ ngôn ngữ.]

Lâm Kiều vừa nhận lấy dây nhảy từ đạo diễn, nghe thấy lời của Tạ Bắc Kha, tự nhiên muốn đánh cho anh ấy một cái. Tạ Bắc Kha né sang một bên, động tác tránh né thành thạo đến mức khiến người khác tức chết đi ấy.

Lâm Kiều lườm Tạ Bắc Kha: “Thằng nhóc, chờ xem chị mày đi."

Lâm Kiều đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng cô bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, chỉ có vài nếp nhăn mờ mờ. Cô cởi bỏ áo khoác ngoài, cánh tay với đường nét rõ ràng cho thấy cô cũng thường xuyên tập luyện.

Hoài Niên nhìn thoáng qua đã biết nhảy dây hai trăm cái đối với cô là không thành vấn đề.

Lâm Kiều cũng nghĩ như vậy, cô đứng trước ống kính cởi bỏ giày cao gót, đôi giày đắt tiền bị cô tùy tiện đá sang một bên.

 

Lâm Kiều đứng trên cát bằng chân trần.

Cô vung tay, cơ thể bật lên, dây dài đung đưa.

“Chát ——”

Không thuận lợi, dây móc lên cát, làm rối nhịp của Lâm Kiều.

Đạo diễn: “Cô có ba lần thử thách, cô Lâm có thể thử lại.”

Lâm Kiều: “Được thôi.”

Lần này Lâm Kiều đã chuẩn bị, đối phó tốt với tình huống bất ngờ, một mạch nhảy xong hai trăm cái, đồng hồ bấm giờ của đạo diễn dừng lại ở một phút bốn mươi bảy giây.

Đối mặt với ánh mắt căng thẳng và mong chờ của Lâm Kiều, đạo diễn nói: “Qua rồi.”

Hai từ thôi nhưng như được lệnh ân xá, vừa nói ra, Lâm Kiều lập tức phấn khởi. Nữ diễn viên nổi tiếng thường ngày đoan trang tao nhã trên màn ảnh lại nhảy cẫng lên như đứa trẻ trên bãi biển: “Du thuyền, tôi tới đây!”

[Không ngờ chị Lâm lại như vậy]

[A a a chị đáng yêu quá!!!]

"Thái độ quá." Tạ Bắc Kha thấy cảnh này không chịu nổi.

Lâm Kiều: “Hả? Cậu giỏi thì cậu làm thử đi?”

"Làm thì làm." Tạ Bắc Kha nói là làm, vừa cởi áo khoác, vừa khởi động, đồng thời nhìn Hoài Niên: “Cậu chọn cái nào?"

Hoài Niên trầm tư.

[Với thân hình của cậu ấy, ngồi chèo thuyền kayak là chắc rồi nhỉ?]

[Ôi trời, đừng nghĩ nữa em trai, tôi thấy có vẻ như là cậu chẳng làm được cái nào đâu!]

[Hoài Niên, nghe tôi, chết thế nào cũng là chết, nên chọn đại đi.]

"Plank thôi." Hoài Niên suy nghĩ một hồi lâu mới đưa ra câu trả lời.

Tạ Bắc Kha nhướng mày.

Plank hai phút đối với anh ấy không là gì, nhưng anh ấy không ngờ Hoài Niên lại chọn cái này. Với thân hình của Hoài Niên…

Tạ Bắc Kha nghi ngờ: “Cậu nhắm làm được không đấy?”

"Ừ." Hoài Niên gật đầu mạnh: “Tôi không làm được."

Tạ Bắc Kha sững lại, không ngờ cậu nói chắc như đinh đóng cột, hiếm khi mở miệng khuyên: “Đổi cái khác đi.”

Hoài Niên nghĩ chọn gì liên quan gì đến anh ấy, nhưng hệ thống yêu cầu, đành nói: “Không đâu, tôi muốn thế mà.”

Tạ Bắc Kha buồn nôn chết đi được: “...”

"Tùy cậu vậy." Anh ấy quay lưng lại, không thèm nhìn Hoài Niên nữa.

Lâm Kiều cũng khuyên: “Hoài Niên, hay là đổi cái khác đi được không? Squat có lẽ dễ hơn đấy em.”

Hoài Niên: “Không cần đâu, em chọn cái này rồi.”

Cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng ba động tác, sau khi suy nghĩ kỹ mới chọn plank! Dù gì ba động tác này quá đơn giản, với khả năng của Hoài Niên, làm dễ như trở bàn tay.

 

Đối với cậu, khó ở chỗ là giả vờ không biết làm.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có plank dễ diễn nhất.

Chỉ cần chống tay lên đất, trong lòng đếm thầm, giả vờ cố gắng chống đỡ hơn sáu mươi giây, rồi giả vờ mệt lả, ngã xuống đất. Ba lần thử thách, cậu cứ làm thế ba lần. Đủ để khẳng định hình tượng "bình hoa” của mình rồi

Lâm Kiều nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Hoài Niên, không khuyên thêm, chỉ nói: “Được rồi, ai bắt đầu trước đây? Đứng ngoài biển cũng khá lạnh đấy.”

Tạ Bắc Kha: “Em trước.”

Vừa nói xong, anh ấy lấy kính râm kẹp ở cổ áo sơ mi ra, kẹp vào cổ áo. Anh ấy cúi đầu thổi vào lòng bàn tay, xoa xoa tay, cúi xuống chống tay thử cảm giác. Chuẩn bị sẵn sàng, Tạ Bắc Kha điều chỉnh hơi thở, ra hiệu OK với đạo diễn.

Đếm ngược hai phút bắt đầu, Tạ Bắc Kha ngay lập tức bắt đầu làm burpee. Đứng trên đầu ngón chân, cúi người, mở rộng cơ thể, sau khi hoàn thành động tác tương tự chống đẩy, lập tức bật nhảy lên. Cứ thế lặp lại.

 

Giữa các động tác, cơ tam đầu trên cánh tay của Tạ Bắc Kha nổi rõ nhất, mỗi lần cúi xuống, chỗ đó đều rất nổi bật. Tay áo cuộn lên nửa chừng lỏng lẻo, Tạ Bắc Kha không bận tâm, giữ nhịp thở đều đặn.

Anh ấy có nhịp điệu của riêng mình.

Sau khi hoàn thành một set nhanh, Tạ Bắc Kha sẽ nghỉ 15 giây, rồi tiếp tục.

Biển, bãi cát, ánh nắng, và người đàn ông đang vận động.

Bình luận thì như đang gào thét.

[Burpee gì chứ! Rõ ràng là nhảy lên trái tim tôi mà!!!]

[Tốt lắm, tôi biết không nhìn nhầm cậu/like]

[Cứu tôi với, mồ hôi thật sự là thần phẩm. Bắc Đế thở thôi mà cũng tuyệt vời nữa.]

“Hừ.”

Tạ Bắc Kha thở nhẹ, đứng vững lại, phủi cát trong lòng bàn tay, nhìn về phía đạo diễn.

“Đủ rồi đúng không?”

Đạo diễn: “Đủ rồi đủ rồi!”

"Được." Tạ Bắc Kha nhường chỗ, Lâm Kiều đưa khăn giấy cho anh ấy lau mồ hôi. Tạ Bắc Kha nhận lấy.

 

Lâm Kiều nhìn về phía Hoài Niên: “Hoài Niên, cố lên.”

Hoài Niên vỗ ngực: “Yên tâm đi!”

Phần sau của buổi phát sóng trực tiếp được thêm một câu.

(Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ thất bại thôi!)

[A a hậu kỳ hiểu người thật!!]

[Đột nhiên ghét đây là phát sóng trực tiếp, không thì tôi có thể tua nhanh rồi. Ai hiểu không? Trong sự tương phản của hai người trước, không muốn xem biểu hiện của ai đó chút nào... Vô vọng quá, cứ để cậu ấy chèo kayak là được rồi.]

"Chuẩn bị xong chưa?" Người hỏi là Diệp Tuệ, cô thật sự lo lắng cho Hoài Niên.

Hoài Niên mỉm cười ngoan ngoãn với cô: “Vâng, em chuẩn bị xong rồi chị.”

Cười một cái, Diệp Tuệ càng không yên tâm. Thiếu niên này có vẻ rất yếu đuối, trông không giống người có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Đạo diễn vừa hô bắt đầu, Hoài Niên lập tức chống tay xuống đất.

Thoạt nhìn, mọi người còn khá ngạc nhiên, đặc biệt là Tạ Bắc Kha, không ngờ cậu có tư thế plank chuẩn như vậy.

Khuỷu tay Hoài Niên tạo góc chín mươi độ, giữ cho vai ngang bằng. Cơ bụng siết chặt, cột sống, mông và bàn chân tạo thành một đường thẳng kéo dài. Cậu tự nhiên giữ tư thế cúi đầu nhìn xuống đất, mái tóc đen rủ xuống, che nửa khuôn mặt, chỉ để lại đường viền hàm đẹp đẽ.

Bình luận thì đã lệch trọng tâm.

[Ái chà, cậu giấu kỹ đấy! Bình thường không nhìn ra! Rất hấp dẫn!]

[Thật sự có chút gì đó... cái eo nhỏ... cái mông nhỏ này...]

Vừa mới khen được hai câu, đã thấy người kia lảo đảo, "ấy da" một tiếng, ngã sấp xuống cát.

Diệp Tuệ lo lắng: “Hoài Niên, vẫn chưa đến hai phút mà.”

Hoài Niên nằm trên đất, nghiêng đầu, gương mặt lấm lem hỏi: “Chị, bây giờ là bao lâu rồi ạ?”

Diệp Tuệ: “Ờm… mới bốn mươi ba giây thôi em à.”

Hoài Niên xấu hổ che mặt, thực ra là đang cười trộm.

Yay.

Xem ra cậu tính thời gian khá chuẩn.

"Cố thử lại đi." Diệp Tuệ động viên cậu.

Hoài Niên nói được, rồi diễn lại một lần nữa.

Lần này diễn thêm mười giây, gần đến một phút.

Hoài Niên ngồi trên đất, ủ rũ: “Chị, em không làm được nữa. Em chấp nhận hình phạt luôn.”

 

Diệp Tuệ cũng lo lắng, nhìn cậu thế này, bảo cậu cố gắng không được, bảo cậu từ bỏ cũng không xong. Làm thế nào cũng thấy khó xử.

Theo kế hoạch của chương trình, tất cả khách mời đều phải lên du thuyền mới được. Nhưng bây giờ... Diệp Tuệ nhìn tổng đạo diễn.

Tổng đạo diễn cũng bất lực.

Biết Hoài Niên kém, không ngờ lại kém thế này.

"Vậy thì..." Tổng đạo diễn vừa mở miệng, Hoài Niên trong lòng đã vui vẻ, chuẩn bị diễn cảnh "bị ép ngồi thuyền kayak" một cách uất ức rồi. Chỉ chờ tổng đạo diễn nói xong.

"Tạ Bắc Kha." Lâm Kiều đột nhiên lên tiếng.

Tạ Bắc Kha cúi đầu chậm rãi phủi cát trong lòng bàn tay, nghe Lâm Kiều gọi mình, ngẩng đầu lên.

“Hả?”

Lâm Kiều hất cằm: “Đi giúp người ta đi.”

Tạ Bắc Kha: “...”

Anh ấy đứng đó không chịu di chuyển.

Lâm Kiều đá anh ấy: “Đi đi!”

 

“Thằng bé con một mình ngoài biển, cậu đành lòng để người ta một mình sao?”

Hoài Niên nghe vậy, bật khóc.

Chị, chị tốt bụng của em, người chị duy nhất của em.

Em cảm ơn chị!

Tạ Bắc Kha nhìn Hoài Niên.

Để ngăn Tạ Bắc Kha đồng ý với đề nghị của Lâm Kiều, Hoài Niên quyết tâm gọi: “Anh.”

Nhìn tôi xem lần này có làm anh buồn nôn chết không!

Theo nguyên tác, Tạ Bắc Kha ghét nhất sự mềm yếu này.

Quả nhiên, Tạ Bắc Kha nghe thấy từ này khựng lại, chắc là trúng kế rồi.

[A a a! Tôi chịu được!]

[Giọng nói ngượng nghịu, âm cuối mềm mại!!! Tôi vẫn còn chịu được!!]

[Loại bỏ trạng thái tinh thần, Hoài Niên thực sự làm trái tim tôi tan chảy rồi]

Nhớ lại người này vừa giúp đỡ Lâm Kiều, Tạ Bắc Kha mím môi.

Thấy vậy, Hoài Niên nghĩ chiêu này có hiệu quả, thêm một liều mạnh.

“Anh, giúp Niên Niên đi được không?”

 

Vừa dứt lời, Tạ Bắc Kha lập tức hành động. Anh siết chặt nắm tay, tiến về phía Hoài Niên.

Hoài Niên giữ dáng vẻ yếu đuối, mắt nhìn chằm chằm tay của Tạ Bắc Kha, phòng ngừa người kia tiến đến cho cậu một cú đấm.

Gần hơn, gần hơn nữa đi.

Mũi giày của Tạ Bắc Kha dừng trước mặt Hoài Niên, anh ấy cúi người, đưa tay về phía Hoài Niên.

Hoài Niên nhắm mắt, giả vờ sợ hãi.

Cổ áo bị nắm lấy.

Mở mắt ra, Hoài Niên thấy Tạ Bắc Kha vòng ra sau lưng cậu.

"Đạo diễn, thử lại lần nữa nhé." Tạ Bắc Kha nói.

Hoài Niên: ...???

Anh bạn, anh cầm nhầm kịch bản rồi đấy!

___

Edit: Cảm ơn Yy Y vì đã nhắc nhở, vừa rồi là sai sót của editor trong quá trình vận chuyển hàng hóa từ kho sang đại lý, bê vội quá nên bị rớt trở lại kho =))))) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play