“Hoài Niên! Cút khỏi giới giải trí đi!”

“Tránh xa idol của chúng tôi ra!”

“Rút khỏi show! Rút khỏi show!”

Tiếng hét vang lên từ mọi hướng, những tiếng gào thiết chỉ nghe thôi cũng đủ biết là hét đến khản cả giọng. Hoài Niên nửa tỉnh nửa mê, không nghe rõ từng từ, nhưng có thể cảm nhận được sự ác ý và căm thù đang trào dâng trong những lời nói đó.

“Gào cái gì mà gào?” Hoài Niên bực mình đưa tay dụi mắt, há to mồm ngáp một hơi.

Hôm qua cậu vừa đăng ký nhập học xong, trong ký túc xá dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc đến tận nửa đêm.

Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, bên ngoài lại ồn ào như vậy.

Cậu lật chăn muốn từ giường tầng trên lộn xuống tìm người tính sổ, ai ngờ vừa mở mắt đã thấy mình đang ở trong xe.

…?!

Cậu nhìn quanh bốn phía.

Kính trong xe được xử lý chống nhìn trộm, từ ngoài chỉ thấy một màu đen, nhưng từ trong nhìn ra, đám đông đang ùn ùn kéo về phía cậu.

Mấy nhân viên bảo vệ của khu dân cư mặc đồng phục đang cố gắng ngăn cản, rõ ràng là vô ích.

Đám đông ngày càng tiến gần tới xe.

Có tiếng chửi bới từ phía trước truyền đến.

“Mấy đứa anti fan này điên hết rồi sao?!” Người nói tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.“Đây là đường ở cổng khu dân cư! Đường phố! Bộ muốn chết à! Hơn nữa sao họ biết chỗ ở của cậu vậy, Hoài Niên?!”

Hoài Niên mở to mắt nhìn gáy của người nói.

Thông tin trong đầu đột nhiên xuất hiện khiến cậu biết người ngồi trước mặt mình là quản lý của cậu, tên người này là Lý Cách.

Nói chính xác hơn, thì người này chính là quản lý của nguyên chủ.

Khác với Hoài Niên được nhận nuôi từ nhỏ lên núi học võ, nguyên chủ ở thế giới này là một nhân vật phụ bị ghét bỏ trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ về giới giải trí.

Nguyên chủ cũng là một đứa trẻ mồ côi, được gia đình giàu có nhận nuôi hai năm. Năm tám tuổi, ba mẹ ruột tìm đến, đưa cậu ấy về nhà, còn lấy từ ba mẹ nuôi giàu có một công ty, nhận một số tiền lớn, từ đó đưa cậu vào cuộc sống của một thiếu gia.

Kết quả là khi mười tám tuổi, gia đình phá sản, nợ nần chồng chất.

Ba mẹ không chịu nổi áp lực nhảy lầu tự tử, nguyên chủ tìm đến anh trai nuôi của gia đình giàu có cầu cứu, đối phương trả nợ cho cậu. Cậu không biết ơn, thoát khỏi một kiếp nạn chỉ nghĩ đến việc dấn thân vào giới giải trí để theo đuổi tình yêu.

Vào nghề ba tháng, nguyên chủ thành công thu được một lượng anti fan không nhỏ.

Nguyên nhân không phải là gì cao siêu, chỉ vì tâm trí chỉ biết yêu đương là chính chứ không để tâm đến sự nghiệp.

 

Nguyên chủ là một người mới không có tên tuổi, lại dám công khai theo đuổi đỉnh lưu mới nổi Thẩm Ngu, ở các nơi công cộng và trên mạng xã hội điên cuồng tỏ tình, thủ đoạn liên tục, mức độ cố chấp không khác gì fan cuồng.

Để tiếp cận Thẩm Ngu, nguyên chủ còn ép buộc anh trai nhà giàu ký hợp đồng tham gia một chương trình thực tế.

Chương trình này có tên là “Chúng Ta Làm Gì Trong Tình Huống Tuyệt Vọng”, là một show sinh tồn thực tế không pha chút dàn dựng nào. Đối tượng mà nguyên chủ ngưỡng mộ, Thẩm Ngu, đã sớm được định làm khách mời của chương trình.

Cuộc tình điên cuồng này đã được định sẵn không có kết quả, bởi vì Thẩm Ngu là nhân vật chính vạn người mê trong cuốn đam mỹ “Con Đường Ngôi Sao Yêu Dấu”. Xung quanh anh có vô số người đàn ông ưu tú, nguyên chủ không xứng đáng cầm bảng số yêu, đơn thuần chỉ là một pháo hôi mà thôi…

Trời ơi! Có nhầm không đấy!

Hoài Niên bực bội, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, đã nghe thấy tiếng còi xe chói tai vang lên, như một con dao, đâm vào tai Hoài Niên.

Cậu ngồi trong xe run lên, đám đông bên ngoài không những không lùi mà còn tiến lên.

Quản lý Lý Cách nắm chặt tay cầm an toàn, lo lắng không yên: “Mấy người này không sợ pháp luật hay sao!”

“Đạp ga chạy thẳng qua đi.” Hoài Niên lạnh lùng nhìn ra ngoài.

Tài xế lão Vương nắm chặt tay lái, hỏi thật: “Chạy hả?”

Lý Cách trừng mắt: “Chạy cái gì! Hai người muốn ngồi tù thì đừng kéo theo tôi! Để tôi xuống nói chuyện, lão Vương à, anh gọi cảnh sát đi! Hoài Niên, họ đều nhắm vào cậu, nên cậu không được xuống xe đâu đấy nhé.”

Lý Cách nói xong thì mở cửa bước xuống, vừa xuất hiện, đám đông càng trở nên cuồng loạn.

“Chết đi!” Có người hét lớn, thoát khỏi sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ, lao về phía Lý Cách.

Lý Cách sững sờ, không ngờ có người điên như vậy. Anh sợ hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng sắp xảy ra.

“A——”

Tiếng hét đau đớn vang lên khiến Lý Cách sợ đến thót tim, tiếp theo phát hiện có gì đó không đúng.

Đây không phải là tiếng của anh ta.

Chuyện gì đang xảy ra?

Lý Cách mở mắt nhìn ra ngoài cửa xe, không xa lắm, một người đàn ông cao lớn mặc trang phục kín đáo đang nằm trên đất kêu đau, cổ tay bị Hoài Niên giẫm lên. Ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ lòng bàn tay của người đàn ông đó đã xuất hiện trong tay Hoài Niên.

Đó là một con dao găm rất sắc bén.

 

Hoài Niên cầm dao găm, cúi đầu nhìn. Dao găm xoay tròn trong tay cậu như một bông hoa, cuối cùng dừng lại đột ngột, như lưỡi băng rơi xuống, "phập" một tiếng, cắm vào mặt đất bên cạnh người đàn ông.

“Này anh bạn, không biết chơi dao thì đừng chơi nhé.”

Hoài Niên cười lạnh, dùng ngón tay bật lưỡi dao, dao găm bật lên đập cán vào mặt người đàn ông. Lạnh lẽo, chỉ cần sơ suất một chút là có thể cắt ra vết máu trên mặt hắn ta rồi.

“Chơi không giỏi thứ này thì làm hại người hại mình đấy, hiểu không?”

Người đàn ông sợ đến run lên bần bật, bản năng sinh tồn khiến hắn ta liên tục gật đầu.

Lý Cách gần như không thể tin vào mắt mình.

Đám đông ồn ào bên ngoài đều im lặng, như nước sôi đột ngột đông cứng, không khí đều ngưng lại.

Vừa rồi là gì vậy!?

Lý Cách cẩn thận vòng qua người đàn ông nằm trên đất, quần ướt hắn ta đã ướt nhẹp vì sợ đến tè ra, tiến đến bên cạnh Hoài Niên, lo lắng hỏi: “Hoài Niên, không sao chứ?”

Hoài Niên: “Có sao!”

Lý Cách lo lắng như một bà mẹ, đưa tay ra xem xét: “Sao, sao, bị thương ở đâu vậy?!”

Hoài Niên: “Bị tổn thương lòng.”

Tại sao cậu lại xuyên sách?! Tại sao!

Hoài Niên buồn bã ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh nắng chói chang rực rỡ chiếu xuống, nhiệt độ nóng bỏng trên má chứng minh rằng mọi thứ đang xảy ra đều là thật.

Dưới ánh nắng, tầm nhìn của Hoài Niên dần trở nên mờ ảo.

Chuyện gì đây?

Lý Cách ở bên cạnh liên hệ với nhân viên bảo vệ xử lý hậu quả, lại liên lạc với cảnh sát báo án, bận rộn vô cùng. Vừa cảm thấy lòng hơi yên tâm, quần áo đã bị túm lấy.

Quay đầu lại, trái tim như lên đến họng, hét lên: “Hoài Niên! Hoài Niên!!”

Người vừa rồi còn bình thường, giờ đây ôm ngực phun ra một ngụm máu, thân hình lung lay suýt ngã xuống đất, may mà Lý Cách theo bản năng đỡ lấy cậu.

 

Lý Cách sợ chết khϊếp, quay đầu nhìn người tấn công đã bị bắt.

Người tấn công vội vàng lắc đầu: “Không phải tôi! Không phải tôi!”

Dưới ánh mắt giận dữ của Lý Cách, người tấn công vốn rất chắc chắn cũng dần mất tự tin.

Chẳng lẽ thật sự là tại hắn ta sao?

Hắn ta quay đầu nhìn lưỡi dao được nhân viên bảo vệ cẩn thận nhặt lên.

Dao sắc sáng bóng, không dính một giọt máu.

·

SAu ba tiếng trôi qua, Hoài Niên đã tỉnh.

Cậu nằm trên giường bệnh đơn của bệnh viện, tay phải vẫn còn đang cắm kim truyền nước bước.

Phòng bệnh trống trải, trần nhà trắng đến mức rợn người.

Tháng chín vào thu, thời tiết se lạnh, tay của Hoài Niên lộ ra ngoài chăn lạnh cóng. Nhưng lạnh đến đâu cũng không lạnh bằng tâm trạng của cậu lúc này.

Trong đầu cậu đột nhiên có thêm một hệ thống.

Sau khi hệ thống giới thiệu, anh mới biết nguyên nhân mình nôn ra máu ngất xỉu.

Bởi vì cậu không phải là người bản địa, khi chưa hoàn toàn hòa nhập với thế giới này, cậu bắt buộc phải giữ nguyên nhân cách của nguyên chủ trong sách, hoàn thành kế hoạch bổ sung nhân cách, để thúc đẩy tiến độ hòa nhập với thế giới, một khi mức độ OOC (out of character) vượt quá một giới hạn nhất định, sẽ kích hoạt trừng phạt cơ thể, nghiêm trọng sẽ chết.

Hoài Niên mở giao diện hệ thống.

「Mức độ OOC: 0%」

Thì ra sau khi kích hoạt trừng phạt, mức độ OOC sẽ trở về 0.

Trong đầu Hoài Niên có rất nhiều câu hỏi.

Mức độ OOC là gì? Làm sao cậu biết mình có OOC hay không? Tình trạng này phải duy trì bao lâu? Vài ngày? Vài tháng? Hay cả đời?

Trong lúc suy nghĩ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lý Cách vội vã dẫn bác sĩ và cảnh sát vào, thấy cậu tỉnh dậy ngồi trên giường, ngạc nhiên, vui mừng: “Hoài Niên! Cậu sống rồi!”

 

Hoài Niên theo bản năng đáp lại: “Được rồi, tôi có chết đâu mà lo!”

Nói xong, cậu lập tức nhìn vào thanh tiến độ.

「Mức độ OOC: 0%」

Hoài Niên thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện tự nhiên với Lý Cách.

Cảnh sát điều tra một hồi, bác sĩ hỏi thăm một lượt, khi mọi người rời đi, Lý Cách mới có thời gian hỏi Hoài Niên: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?! Sao tự nhiên cậu lại nôn ra máu vậy!”

“Anh hỏi bác sĩ đi, hỏi tôi làm gì?”

“... Vậy vừa rồi cậu đã làm gì tên đó thế?!”

“Dùng tay.”

Lý Cách: “...”

Để giúp Lý Cách hiểu, Hoài Niên ân cần bổ sung: “Đấm này! Chuy——chuy!”

Cậu diễn tả vài động tác, hỏi: “Như thế đó. Anh muốn thử cảm giác không?”

Lý Cách lắc đầu như cỏ lắc lưu trong gió mạnh.

“Không, không, không.” Anh ta bối rối: “Cậu... biết làm vậy khi nào thế?!”

 

Hoài Niên thành thật: “Từ nhỏ đã biết rồi.”

Lý Cách: “Vậy sao trước đây cậu không nói với tôi!”

Hoài Niên liếc nhìn anh ta một cái, thản nhiên: “Anh có hỏi đâu mà nói.”

Lý Cách: “....”

“Thôi, thôi.” Lý Cách xua tay: “Không nói chuyện này nữa. Vừa rồi cậu làm gì mà xuống xe vậy? Nguy hiểm lắm đấy! Nếu cậu có mệnh hệ gì, tôi biết ăn nói sao với tổ Kỳ tổng đây!”

Tai Hoài Niên giật giật.

Kỳ tổng, Kỳ Tuy.

Những năm nguyên chủ làm con nuôi ở gia đình giàu có, Kỳ Tuy chính là anh trai của cậu. Một thiếu gia chính hiệu của gia đình giàu có.

Giờ cậu chỉ biết cốt truyện, có chút ký ức của nguyên chủ, biết một số tên và sự kiện, nhưng không nhớ mặt.

Kỳ tổng trong nguyên tác xuất hiện không nhiều, gần như không có miêu tả trực diện, là một nhân vật rất không quan trọng, có lẽ là một khuôn mặt rất bình thường.

 

“Anh đang hỏi cậu đấy!” Lý Cách cắt ngang suy nghĩ của Hoài Niên: “Tại sao lại tự ý xuống xe?”

“Vậy tại sao anh xuống xe?”

Lý Cách: “Tôi là quản lý của cậu!”

Hoài Niên xua tay: “Làm việc lấy tiền cũng đừng đến mức chấp nhận bỏ mạng thế chứ ông anh..”

Hơn nữa nguyên chủ thực sự không xứng đáng. Cậu đối xử với Lý Cách không tốt, thường xuyên đối đầu với Lý Cách, trước mặt Lý Cách thì chỉ đạo, bên ngoài không để lại mặt mũi cho Lý Cách. Cũng chỉ có Lý Cách ngốc nghếch, luôn cho rằng nguyên chủ chỉ vì còn trẻ nên chưa hiểu chuyện.

“Sau này anh đựng vậy nữa.” Hoài Niên thật lòng khuyên nhủ.

Lý Cách bị đụng cho cạn lời, nghĩ đến biểu hiện của Hoài Niên vừa rồi, lại nhớ đến buổi thử vai cho bộ phim kiếm hiệp hai giờ trước anh ta đưa Hoài Niên đi, đau lòng khôn xiết.

“Cậu nói xem, cậu biết chút công phu, vừa rồi sao không thể hiện một chút chứ?! Đến mức cầm kiếm giống như cầm... cầm...”

Những từ ngữ còn lại Lý Cách không nói ra.

Hoài Niên thay anh ta nói: “Cầm cây khuấy phân à?”

Lý Cách tức quá mà cười: “Cậu cũng biết à?! Đạo diễn tức đến mặt xanh lè lên, nói cả đời này không hợp tác với cậu nữa.”

Hoài Niên bĩu môi: “Không thì thôi, ai thèm.”

Lý Cách cười khẩy: “Phải, thiếu gia cậu không thèm. Đây đã là lần thử vai thất bại thứ ba trong tháng này rồi. Thêm lần nữa, tôi xem cậu trả nợ cho Kỳ tổng thế nào.”

Kỳ Tùy không công khai mối quan hệ anh em với nguyên chủ, theo lời cầu xin của nguyên chủ mà trả nợ hai mươi triệu, còn giúp nguyên chủ tạo mối quan hệ vào giới giải trí để làm việc trả nợ. Nguyên chủ yên tâm không quan tâm, nhưng Hoài Niên lại không có bản lĩnh đó. Bây giờ món nợ đó đã trở thành nợ của Hoài Niên.

Cậu thở dài.

Nhìn tình hình hiện tại, giới giải trí này cậu không rút, cũng không thể rút được.

Nhưng mà——

 

“Vậy tôi không tham gia chương trình thực tế được không?”

Nói thật lòng “Chúng Ta Trong Tình Huống Tuyệt Vọng” không nên là một chương trình sinh tồn, mà nên là một chương trình yêu đương thì đúng hơn. Dù sao đây là phần cao trào của cốt truyện, nơi mà nhân vật chính vạn người mê và những người yêu của anh phát sinh yêu hận tình thù.

Cậu chẳng muốn dính vào làm gì.

Vừa nghe Hoài Niên hỏi, Lý Cách thực sự muốn đánh người: “Cậu nghĩ chương trình thực tế này nhà cậu mở à?! Muốn đến thì đến! Muốn đi thì đi vậy hả!”

Không đúng.

Lý Cách nghĩ, chương trình thực tế này thực sự là Kỳ tổng đầu tư.

Lý Cách: “Chuyện này tôi không quyết được, cậu tự mình hỏi Kỳ tổng.”

Hoài Niên: “Được thôi.”

“Vậy tôi đi mua cơm, có gì thì liên hệ với tôi nhé.”

Hoài Niên đồng ý.

 

Lý Cách đi ra khỏi phòng bệnh, vừa đợi thang máy vừa lướt điện thoại, màn hình vừa sáng, nhóm chat của văn phòng đã nổ tung, một tin tức mới ra cực kỳ giật gân.

“Shock! Ngôi sao nhỏ cầm dao đâm người trên phố! Lương tâm ở đâu!”

Hoài Niên chưa chú ý đến chuyện này, cậu đang bận nói chuyện với Kỳ Tuy. Kỳ Tuy là người bận rộn, cậu gọi vài lần mới kết nối được.

“Lại muốn gì nữa?” Giọng Kỳ Tuy nghe rất dịu dàng, như kiểu người rất dễ nói chuyện.

Hoài Niên không nói gì, chỉ nghĩ: Trời ơi, giọng anh chàng này còn hay ghê đấy!

Đáng tiếc, giống như cậu, chỉ là pháo hôi.

“Không có gì, chỉ là chương trình thực tế đó tôi muốn——”

Chưa kịp nói hết ba chữ không tham gia, Hoài Niên đã cảm thấy vị ngọt tanh trong cổ họng.

Cậu vội nhìn vào thanh tiến độ.

「Mức độ OOC: 30%」

 

Thanh tiến độ màu xanh lá đã biến thành màu vàng tươi sáng và chói mắt.

Chết tiệt?! Lại nữa à?!

Rõ ràng vừa rồi cậu nói chuyện với Lý Cách không sao mà!!

Kỳ Tuy: “Muốn gì?”

Hoài Niên do dự, bối rối, không biết làm thế nào để chắc chắn rằng hành động của mình phù hợp với yêu cầu của hệ thống.

Hệ thống ân cần đưa ra một loạt từ khóa.

[Ngoan ngoãn][Nũng nịu]

Hoài Niên:..

Bảo cậu nũng nịu! Thà gϊếŧ cậu luôn đi!

Đường đường là chưởng môn đời thứ 17 của Quy Ẩn phái, sao lại đi nũng nịu với một người đàn ông chứ!

Hoài Niên phẫn nộ nói: “Muốn——”

Chưa kịp nói hết bốn chữ rút khỏi chương trình, một luồng điện mạnh đánh vào toàn thân, dòng điện đó chuyên đánh vào chỗ nhột ở eo.

“Ư——”

Hoài Niên luyện võ nhiều năm, không sợ đau, chỉ sợ nhột, nhột một chút là rơi nước mắt.

Hệ thống hư hỏng này, chuyên trị cậu à?!

Đại trượng phu có thể co có thể duỗi! Nũng nịu một chút thì sao?!

Hoài Niên giận dữ nói: “Nhớ anh! Nhớ anh! Thế được chưa!”

Kêu lên xong, thanh tiến độ lập tức trở về 0.

Cơ thể của Hoài Niên khôi phục như cũ.

Cậu vui mừng, quyết định tiếp tục cố gắng, tiến tới chiến thắng!

Tiếp theo, nghiến răng nghiến lợi bày tỏ nguyện vọng: “Kỳ Tuy à~ Kỳ tổng~ tôi có thể không tham gia chương trình thực tế không? Được không hỏ~”

Một câu có mười âm điệu.

Hoài Niên cảm thấy lần đầu tiên trong đời tỏ vẻ nũng nịu của mình thật sự không tệ.

Đầu dây bên kia, Kỳ Tuy im lặng ba giây, cười nhạt, âm cuối còn làm tai Hoài Niên ngứa ngáy.

Khi cậu nghĩ Kỳ Tuy sẽ đồng ý, sự dịu dàng vừa rồi biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng: “Hoài Niên, bệnh thì uống thuốc đi. Và… đừng làm cái vẻ không biết điều đấy nữa.”

Tút——

Điện thoại bị cúp cái rụp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play