*Note đầu đề: Xuất phát từ một blogger hài hước trên Weibo. Mỗi khi gặp những tình huống khiến người ta không biết nói gì thì đều nói câu này.
Chữ "谢" (cảm ơn) có thể mang nghĩa là "谢顶" (hói đầu). Toàn bộ câu mang ý nghĩa khi gặp những tình huống khiến ta không biết nói gì, bất lực, khó chịu hay các cảm xúc tiêu cực khác đến mức "rụng hết tóc", hay nói cách khác là "Tôi thật sự sẽ bị hói". Câu này được rút gọn thành "Tôi thật sự muốn cảm ơn".
Cre editor lukuluku0907 bên w4ttp@d
_____
"Chúng Ta Làm Gì Trong Tình Huống Tuyệt Vọng" là một chương trình thực tế cạnh tranh sinh tồn, trong giai đoạn đầu tiên của phần sinh tồn trên đảo, đã mời sáu khách mời, bao gồm cả người bình thường và những ngôi sao.
Danh sách ngôi sao tham gia đã được công bố từ sớm.
Ngôi sao mới nổi từ cuộc thi tuyển chọn Thẩm Ngu, ảnh đế dựa lưng vào hào môn Tạ Bắc Kha, nữ diễn viên gạo cội nổi tiếng và không dễ đối phó Lâm Kiều, và cuối cùng là Hoài Niên, người duy nhất ra mắt được vài tháng với thành tích nổi bật nhất là lịch sử luyến ái não của mình.
Nhìn vào tình hình khách mời này, ai cũng có thể thấy rõ ba Gia Cát Lượng lẫn vào một thợ làm giày tồi.
Hơn nữa, trên mạng còn có tin đồn rằng khách mời ban đầu là một ca sĩ khác, nhưng Hoài Niên vì muốn theo đuổi Thẩm Ngu, đã bỏ tiền để vào chương trình.
Do đó, trên mạng tràn đầy tiếng chửi rủa Hoài Niên.
Hoài Niên tự thấy cũng rất vô lý.
Rõ ràng là ca sĩ kia không thể điều chỉnh lịch trình, nguyên chủ lại đúng lúc muốn tham gia, còn nói rằng không cần trả tiền, chương trình thấy vậy đã đồng ý ngay lập tức: "Ồ, người này ngốc quá" Chương trình đồng ý mà chẳng hề có chút do dự nào.
Chương trình được lợi, Hoài Niên không nhận được xu nào, bây giờ đổi người, cậu càng không muốn theo đuổi ai cả. Chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành, bị loại sớm để sớm được giải thoát.
Mặc dù sinh tồn đúng là sở trường của cậu, vì từ nhỏ đã bị ông lão ném vào núi rèn luyện.
Nhưng cậu thề: lần này cậu thực sự đến để làm bình hoa!
So với sinh tồn, cậu quan tâm hơn đến kế hoạch "Tái Sinh, Tôi Muốn Làm Bình Hoa" của mình có thành công không, nhiệm vụ hệ thống có hoàn thành không.
Vì vậy, trên đường chương trình đưa cậu đến chỗ tập trung của tất cả khách mời, Hoài Niên luôn suy nghĩ nghiêm túc.
Phải làm thế nào để cậu trở thành một kẻ gây rối đây?
Ngồi cùng xe với cậu ở ghế sau, Diệp Tuệ đã chú ý đến tình trạng của Hoài Niên từ lâu.
Tay cậu đang run rẩy, mái tóc đen rũ xuống che khuất đôi mắt, từ góc nhìn của máy quay và Diệp Tuệ, không thể nhìn rõ cụ thể, chỉ thấy cậu có vẻ đáng thương.
Đang sợ sao?
Sáng nay khi họ xuất phát từ khách sạn không được thuận lợi. Anti-fan của Hoài Niên lại tụ tập ở cửa khách sạn.
Khi đó Hoài Niên trông rất dũng cảm, đi trước cô và các cô gái trong đoàn, có ý vô tình chắn lại, ánh mắt liên tục quét quanh, luôn cảnh giác.
Diệp Tuệ tưởng cậu thực sự không sợ gì cả.
Không ngờ lên xe rồi mới…
Do dự hồi lâu, Diệp Tuệ không nhịn được sự mềm lòng, cuối cùng mở miệng an ủi: “Thầy Hoài à à, không sao đâu, không cần quá sợ. Chương trình của chúng tôi sẽ quay trong điều kiện đảm bảo an toàn cho khách mời, sẽ không có người không liên quan vào khu vực quay. Sẽ không ai làm hại cậu nữa đâu.”
Trên màn hình livestream cũng có vài người thương xót.
[Haiz, dù sao cũng là khách mời nhỏ tuổi nhất chương trình, mới mười tám tuổi, sợ cũng là điều dễ hiểu mà.]
[Em trai không cần phải tự ép mình đến mức này để theo đuổi đàn ông làm gì cả...]
[Mặc dù tôi ghét cậu ta nhưng cũng không muốn cậu ta gặp chuyện gì, hy vọng em trai gặp được nhiều may mắn.]
"Hả? Em có sợ đâu?" Hoài Niên vô thức ngạc nhiên đáp lại.
Cậu sợ gì chứ? Người cần sợ phải là đồng đội của cậu kìa!
Trước khi Diệp Tuệ nhận ra, Hoài Niên nhanh chóng thu lại nụ cười ngạo nghễ, rời khỏi những tưởng tượng về việc tra tấn đồng đội, trở lại hiện thực.
Cậu ngoan ngoãn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.”
“Thực ra không cần gọi em là thầy Hoài đâu, gọi em là Tiểu Niên được rồi.”
Không biết làng giải trí có bệnh gì, gặp ai cũng gọi là thầy.
Hoài Niên không dám nhận.
Diệp Tuệ coi sự phủ nhận của cậu là sự mạnh miệng.
"Được, Tiểu Niên." Cô nở nụ cười hiếm thấy.
Trước đây cô đã nghe nhiều tin đồn về Hoài Niên, hôm nay tiếp xúc trực tiếp, Diệp Tuệ càng chắc chắn: làng giải trí là nơi nhỏ bé đầy yêu khí, một đứa trẻ tốt đẹp cũng có thể bị tin đồn biến thành quái vật.
Có thể khi gặp nguy hiểm vẫn quan tâm đến người khác, đừng nói là ngôi sao, người bình thường có thể làm được cũng ít.
Còn về chuyện Hoài Niên là người luyến ái não.
Diệp Tuệ nghĩ: đời người ai chẳng có lúc trẻ dại chứ? Khi trẻ ai mà không vì yêu mà điên cuồng vài lần? Tiểu Niên chỉ điên cuồng trước mặt mọi người, không biết kiềm chế. Có thể làm sai, nhưng chưa đến mức bị người ta đâm chém giữa đường.
Mấy ngày trước Diệp Tuệ cũng xem tin tức hot search.
Cô tò mò hỏi: “Tiểu Niên, cậu biết võ không?”
Trong video trên mạng, kỹ năng của Hoài Niên rất thuần thục.
Hoài Niên lắc đầu lia lịa: “Không biết.”
Cậu khẳng định: “Không biết một chút nào!”
"Chị ơi, chuyện trước đây, có lẽ là do bản năng sinh tồn bộc phát. Em cũng không biết làm thế nào nữa." Hoài Niên cúi đầu, vẻ mặt rất sợ hãi: “Thật sự quá kinh khủng."
Diệp Tuệ đau lòng.
"Sẽ không có lần sau đâu.” Cô nói, “Tiểu Niên, sẽ không có lần sau đâu.”
Diệp Tuệ đã làm việc trong làng giải trí nhiều năm, gặp qua đủ loại người. Cô có một cảm giác trực giác, chương trình lần này, người ít được ưa thích nhất, bị gán tiếng xấu như Hoài Niên, ngược lại có thể trở thành điểm sáng nhất.
"Tiểu Niên, nhất định sẽ có người thích cậu thôi." Diệp Tuệ nói.
Hoài Niên bị sự chân thành bất ngờ này làm xúc động.
Cậu ngẩn người một lúc, sau đó cười thật lòng: “Vâng, chị, em cảm ơn chị.”
Mặc dù cậu biết, cậu đến chương trình này, không phải để được người khác thích.
Chị Diệp chắc chắn sẽ thất vọng.
Có lẽ sợ ngồi một mình buồn chán, lại rơi vào cảm xúc cô đơn, Diệp Tuệ chủ động đổi chủ đề trò chuyện với Hoài Niên: “Tiểu Niên, nhìn này!”
Cô đưa điện thoại qua.
Trên màn hình là một tin hot trên Weibo.
#Cây ngân hạnh độc nhất vô nhị! Một đêm, nó sắp “hói"!#
Một thủ phạm lén lút giấu tay sau lưng:…
Diệp Tuệ: “Chúng ta đến nơi rồi, Tiểu Niên, nếu cậu sẵn sàng thì có thể xuống xe rồi.”
Khung cảnh bên ngoài đã chuyển từ thành phố sang rừng cây, sau đó là những hàng cây dừa, cuối cùng dừng lại ở gần bãi biển.
Chương trình đã dọn dẹp trước, bãi biển rộng lớn này chỉ có các nhân viên tham gia quay, không có ai khác.
Hoài Niên mở cửa xe bước xuống.
Cát mịn dưới chân, thỉnh thoảng có vài hạt cát nhỏ. Trước mắt là bầu trời xanh thẳm vô tận, biển cả mênh mông phản chiếu mọi thứ. Gió biển mang theo mùi tanh nhẹ, thổi tới, mang theo hơi nước.
Hoài Niên nheo mắt, hít thở sâu, dang rộng cánh tay.
Tốt!
Biển này chính là sân khấu tương lai của cậu!
Cậu quyết tâm ở đây, nhất định sẽ lột xác thành một chiếc bình hoa!
Công việc thì không làm chút nào, ăn thì thật nhiều, sống thì cưng chiều, tính cách thì cực kỳ khó chịu.
Cố lên! Hoài Niên! Chịu đựng qua giai đoạn đầu này! Cậu sẽ được giải thoát!
Hoài Niên nắm chặt tay trước biển, ánh mắt kiên định.
Chương trình hậu kỳ đã lãng mạn hóa thêm cho cậu một dòng chữ trên màn hình: Đừng sợ! Tôi nhất định sẽ vượt qua!
Màn hình cảm thấy có động lòng.
[Thực ra, khi luyến ái não không xuất hiện, tôi thấy cậu ấy cũng khá ổn...]
[Á á á biển và người đẹp!! DNA của dân mỹ thuật động đậy muốn vẽ lại cảnh này quá!!]
Tuy nhiên, anti-fan thì khinh thường.
[Diễn đi! Xem cậu diễn được bao lâu!]
[Ở đây giả vờ đầy quyết tâm sao? Không biết lát nữa Thẩm Ngu xuất hiện, Hoài Niên sẽ phản ứng thế nào.]
Thực tế như muốn đáp lại dự đoán của anti-fan, từ xa vang lên tiếng động cơ xe. Bánh xe lăn trên mặt đất cuốn lên cát, người lái xe táo bạo đến mức xoay vô lăng mạnh, xe đỗ chéo, để lại vết hằn trên cát.
Trong khung cảnh livestream miễn phí của "Chúng Ta Làm Gì Trong Tình Huống Tuyệt Vọng", xe vừa xuất hiện, màn hình đã đầy tiếng la hét.
Hoài Niên theo tiếng động quay lại nhìn.
Cửa xe Jeep đen mở ra, một chàng trai đi giày và mặc áo khoác phòng hộ bước ra từ ghế lái. Vừa tiếp đất nhẹ nhàng, người đó đưa tay đẩy kính râm lên, cố định kính trên đầu, nằm giữa mái tóc đỏ như lửa.
[Bắc Đế! Bắc Đế! Bắc Đế!!!]
[Á á á chồng ơi!! Chồng đến rồi!!!]
Chàng trai điệu nghệ vẫy tay về phía ống kính, nụ cười nhẹ trên môi, khiến hàng ngàn fan hâm mộ xao xuyến.
Hoài Niên đứng cách đó vài mét.
Hệ thống đã báo trước trong đầu cậu về thân phận của người này.
「Ảnh đế Tạ Bắc Kha, 24 tuổi, là một trong ba công của nguyên tác. Nhắc nhở: Đây là nhân vật quan trọng trong cốt truyện! Xin luôn chú ý duy trì nhân vật! Tránh OOC! Đề xuất gọi: Anh!」
Tạ Bắc Kha đã nhìn thấy Hoài Niên từ trước, không che giấu cảm xúc của mình, chân mày giãn ra nay đã cau lại, cũng không đi về phía Hoài Niên, tự mình tìm một ghế trống trên bãi biển ngồi xuống.
Anh ấy kéo kính râm xuống, khung kính trượt xuống sống mũi.
Tạ Bắc Kha đặt tay sau đầu, tận hưởng ánh nắng mặt trời trong tư thế đó.
Từ đầu đến cuối, anh ấy coi Hoài Niên như không khí.
Màn hình bình luận náo nhiệt không bỏ lỡ cơ hội, lập tức nổ tung.
[Bắc Đế cool quá đi!!]
[Tạ Bắc Kha: Đừng động vào tôi.]
[Có vẻ như là người trong giới cũng ghét cậu ấy lắm!]
[Tạ Bắc Kha như vậy quá đáng quá rồi thì phải? Dù sao cũng là đồng nghiệp trong cùng một chương trình, ít nhất cũng phải chào hỏi vài tiếng chứ?]
[Cậu trên kia thánh mẫu quá, chắc là mẹ ruột của Hoài Niên nhỉ?]
[Nếu tôi biết công ty có kẻ vô dụng như vậy, sắc mặt tôi chắc chắn còn tệ hơn Tạ Bắc Kha.]
[Nói thật, Tạ Bắc Kha cũng không khá gì hơn, bản thân cũng nhờ gia đình thôi. Bắc Đế cái gì? Bắc Giả thì có.]
[Á á á! Chỉ mình tôi căng thẳng đến mức cắn móng chân sao? Theo tính cách của Hoài Niên, liệu có phát điên ngay tại chỗ không!!]
Ống kính lập tức chuyển sang Hoài Niên.
Hoài Niên thấy Tạ Bắc Kha không đến, thở phào nhẹ nhõm.
Bảo cậu mở miệng gọi người này là anh hả? Trời ơi! Đúng là biết cách tra tấn người ta quá!
Bình luận:
[????]
[Em trai đang mừng cái gì thế?!?]
[Chết rồi! Chẳng lẽ Bắc Đế bị ghét rồi sao?!]