Lý Cách không liên lạc được với Kỳ Tuy, lo lắng đến mức không biết phải làm sao.

Hoài Niên ngồi trên ghế sofa, nhìn Lý Cách tất bật chạy qua chạy lại.

“Anh Lý à.” Hoài Niên bị anh ta làm cho hoa mắt: “Anh không nghỉ một chút được sao?”

Lý Cách gấp gáp: “Nghỉ cái gì mà nghỉ? Tôi phải nhanh chóng giải quyết chuyện này cho cậu chứ.”

“Giải quyết cái gì mới được?”

"Họ thích chửi thì cứ chửi, dù sao cũng là giả mà anh." Cậu vừa nói vừa lấy trái cây từ giỏ.

Lý Cách sững lại một chút, sau đó không tin nổi mà nhìn cậu.

Hoài Niên do dự một chút, đưa quả cam vừa bóc xong cho anh ta: “Cho anh cái này? Anh có muốn không?”

Lý Cách suýt chân này va chân kia: “Giờ là lúc nào rồi mà em còn có tâm trạng ăn uống hả!”

"Sao lại không có chứ?" Cậu bẻ một múi cam cho vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt: “Cam này ngon thật, anh ăn thử không?"

Lý Cách sắp nổi giận.

“Anh có lo cũng vô ích thôi. Người khác nghĩ sao về em là chuyện của họ, giả không thể thành thật, thật cũng không thể thành giả được. Anh nghỉ ngơi chút đi, đừng làm mình phát bệnh nữa.”

 

Lý Cách biết lời Hoài Niên nói có lý, nhưng trong làng giải trí không phải như vậy. Có những scandal một khi đã dán vào, cả đời cũng có thể không gỡ ra được. Anh phải dùng cách PR để xử lý.

Hoài Niên đã có đủ scandal rồi, nếu thêm vài cái nữa, thực sự phải rút khỏi giới giải trí chứ không còn cách nào khác nữa.

Lý Cách lo lắng đến ngứa ngáy tay chân.

"Thế này nhé, anh Lý, để tôi biểu diễn một tiết mục cho anh xem." Hoài Niên nói xong nuốt trọn múi cam, rồi cầm ba quả táo tròn xoe, tung lên không trung, biểu diễn như một chú hề tung hứng.

"Thấy sao hả?" Hoài Niên rạng rỡ: “Tâm trạng của anh khá hơn chưa?"

Lý Cách suýt nữa quay đầu ra khỏi phòng bệnh để hỏi bác sĩ xem có thể kiểm tra não của nghệ sĩ nhà mình không.

Hôm nay cái thằng nhóc này bị trúng tà gì sao? Sao lại như biến thành người khác vậy.

Chẳng lẽ là bỗng nhiên thông suốt à?

"Được rồi, anh Lý, tôi buồn ngủ quá." Hoài Niên vững vàng đón lấy tất cả quả táo, “Làm thủ tục xuất viện rồi chúng ta đi thôi.”

Lý Cách không cãi lại được cậu, đành đồng ý.

Chuyện Hoài Niên vào viện thật kỳ lạ, bác sĩ nghe cậu muốn rời đi, lại kiểm tra kỹ càng một lần nữa, xác nhận cậu không có vấn đề gì mới cho phép xuất viện.

Hoài Niên theo Lý Cách về khách sạn, vừa ăn tối vừa suy nghĩ về hệ thống.

Theo quan sát của cậu, dù cậu có biểu hiện thế nào trước mặt Lý Cách, chỉ số OOC cũng không bị ảnh hưởng.

Nhưng khi nói chuyện với Kỳ Tuy, chỉ số đó lại tăng vọt.

Có vẻ như tiêu chuẩn phán định OOC của hệ thống là tùy thuộc vào từng người.

Không biết ngày mai tham gia chương trình sẽ như thế nào đây.

Sau bữa ăn, tiêu hóa một lúc, Hoài Niên không ngồi yên được, đội mũ khẩu trang, lấy một bộ quần áo thể thao từ vali rồi đi xuống dưới khách sạn. Khi quay lại, cậu đã quan sát kỹ, gần khách sạn có một công viên.

Lúc Hoài Niên đến đã là mười giờ tối, công viên không có mấy người, cậu chọn một góc yên tĩnh bắt đầu khởi động và luyện tập.

Ban đầu không có gì khác thường, cơ thể này dù ở thế giới mới vẫn rất dẻo dai. Nhưng khi bắt đầu đánh quyền, Hoài Niên vừa tung một chưởng về phía trước, cây ngân hạnh đối diện run rẩy dữ dội, lá vàng rụng lả tả.

 

"...?" Hoài Niên nhìn lòng bàn tay mình với ánh mắt nghi hoặc.

Cậu không tin, lại dùng hết sức tung thêm một chưởng. Gió chưởng lạnh buốt, cây ngân hạnh rụng hết lá, thân cây phát ra tiếng răng rắc.

Hoài Niên há hốc mồm, chính cậu cũng kinh ngạc.

Đầu óc mơ hồ, loạn thành một mớ bòng bong. Gió lạnh thổi qua, cậu mới tỉnh táo lại đôi chút.

Không phải chứ?! Lẽ nào những chiêu thức mà ông lão dạy cậu từ nhỏ đều là thật hả?! Không lừa cậu sao?!?!

Mắt Hoài Niên sáng lên.

Ngay sau đó, cậu phát hiện hệ thống xuất hiện giao diện mới.

「Độ hòa nhập thế giới: 5%」

「Nhiệm vụ mới: Ra mắt một cách tinh tế theo cốt truyện gốc và duy trì nhân vật ‘thiếu gia yếu đuối thích làm bình hoa di động’. Ngoài ra, tham khảo hình tượng như trong hình.」

「Giải thích: Hệ thống sẽ phát hành nhiệm vụ hòa nhập không định kỳ, xin người chơi tích cực hoàn thành. Sau khi hoàn thành có khả năng tăng độ hòa nhập. Độ hòa nhập thế giới càng cao, khả năng kích hoạt OOC càng nhỏ, không gian tự do chi phối và phát huy năng lực của người chơi càng lớn.」

 

Hoài Niên hiểu ra rồi.

Cậu nhìn lá rụng đầy đất, lại nhìn thân cây trụi lá.

Độ hòa nhập thế giới cái gì? Chẳng phải là muốn cậu trở thành một đại tông sư võ lâm sao!!

·

Sáng hôm sau, Lý Cách cùng đội ngũ trang điểm gõ cửa phòng Hoài Niên. Nhiệm vụ làm bình hoa đã khởi động, sau một đêm chuẩn bị tâm lý, Hoài Niên vui vẻ tích cực nói: “Anh Lý! Hôm nay làm cho tôi thật đẹp vào! Như thế này... và thế này nữa!”

Cậu nói yêu cầu của hệ thống cho Lý Cách.

Lý Cách nghiêng đầu, ngạc nhiên: “...?”

Ngay khi Hoài Niên tưởng anh ta sẽ từ chối, Lý Cách mỉm cười, nụ cười cực kỳ rạng rỡ: “Được thôi! Chuyện này đơn giản mà!”

Hoài Niên đúng là thông suốt rồi.

Lý Cách vui vẻ xoa tay: “Yên tâm, cứ giao cho anh Lý đây.”

Trang điểm xong, Hoài Niên mở mắt ra.

Người trong gương với hàng mi khẽ rung động, đồng tử màu trà kết hợp với mái tóc đen mà cậu cố ý nhờ Lý Cách nhuộm, trông giống như một búp bê tinh xảo. Áo cao cổ che đi hầu kết nhỏ của cậu, khi cúi đầu, ánh mắt lơ đãng và thoáng chút bối rối khiến người khác ngay lập tức muốn che chở.

 

"Á á á!" Cô gái trang điểm không kìm được mà hét lên: “Cậu Hoài, tạo hình này thực sự rất hợp với cậu đấy!"

Hoài Niên cười gượng nói lời cảm ơn.

Cảm giác lạ lẫm trên mặt khiến cậu hơi khó chịu, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, để trải nghiệm đỉnh cao võ học mà trước giờ chưa từng có... cậu cố nhịn lại!!

·

Mười giờ sáng, đoàn làm chương trình "Chúng Ta Làm Gì Trong Tình Huống Tuyệt Vọng" đến khách sạn đúng giờ.

Những nhân viên chịu trách nhiệm theo dõi Hoài Niên đều có vẻ không tình nguyện.

"Sao lại phân cho chúng ta cậu ta chứ?" Một cậu phụ trách hậu cần phàn nàn: “Tôi thực sự rất ghét cậu ta."

Người quay phim cùng nhóm cũng nói: “Đúng vậy, tôi nghe bạn bè từng quay với cậu ta nói, cậu ta rất khó chịu, tính khí lại không tốt.”

“Tôi cũng nghe nói cậu ta vào chương trình này là nhờ có người chống lưng... Thật phiền phức, có thể nhanh chóng bị loại đi được không.”

“Tôi không muốn theo cậu ta chủ yếu là vì không kiếm được tiền... Nhóm khác toàn ngôi sao lớn, rất nhiều người sẵn sàng trả tiền để xem livestream cá nhân. Hoài Niên... Chà, tiền thưởng từ livestream của nhóm chúng ta chắc chắn không có đồng nào rồi.”

Đạo diễn thực hiện đứng ở đầu thang máy nhỏ, khó chịu cau mày: “Đủ rồi, sau này đừng để tôi nghe thấy các người bàn luận về khách mời nữa.”

"Vâng, chị Diệp!" Một đám người lập tức im bặt.

Diệp Tuệ là đạo diễn thực hiện chịu trách nhiệm quay Hoài Niên, tuy cô cũng không có cảm tình với Hoài Niên, nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, cô không thể chấp nhận việc thuộc hạ bàn luận như vậy.

 

Cô nhìn tầng sắp đến, trong lòng cầu nguyện lát nữa quay phim thuận lợi hơn.

Thang máy mở cửa, tất cả máy móc liên quan đến livestream đều khởi động, Diệp Tuệ đeo khẩu trang bước tới trước ống kính, giới thiệu tình hình hiện tại.

Vừa lên sóng, kênh livestream cá nhân của Hoài Niên đã có rất nhiều người tràn vào.

Cô gái phụ trách dữ liệu ngỡ ngàng.

Diệp Tuệ cũng nhìn thấy.

Cô thầm cảm thán: Bị ghét vẫn được quan tâm mà.

Sóng gió hot search hôm qua, ngược lại có lợi cho họ hôm nay. Nhiều cư dân mạng bị dẫn dắt và anti-fan đều vào kênh livestream, chi sáu tệ, chỉ để chửi một câu trên màn hình.

Khi Diệp Tuệ gõ cửa phòng khách sạn, màn hình chửi rủa càng sôi động hơn.

Cửa mở, Diệp Tuệ đứng khựng lại.

Hoài Niên đứng ở cửa, nhìn thấy cô, nở nụ cười chân thành, đáng yêu và ngoan ngoãn, gọi một tiếng: “Chị ơi.”

 

Diệp Tuệ không nói gì, biểu cảm rất ngỡ ngàng, trông như bị dọa. Thấy vậy, trong lòng Hoài Niên thầm đắc ý: Haha! Để tôi xem các người đối phó với tôi thế nào!

Từ khi hệ thống phát hành nhiệm vụ, cậu đã suy nghĩ rất nhiều, nghiên cứu vô số video tư liệu, tất cả chỉ để dành cho khoảnh khắc này!

Giả vờ yếu đuối và làm bình hoa thì sao? Tất cả là vì nhiệm vụ hết! Tất cả là vì võ học cao hơn thôi!

Trong lòng Hoài Niên cười điên cuồng, mặt vẫn giữ nụ cười trong sáng, cố tình ngây thơ gật đầu với ống kính: “Chào buổi sáng mọi người!”

Màn hình livestream đang lướt điên cuồng bỗng ngưng lại.

Rồi lướt lại, toàn là thắc mắc, nghi ngờ và... la hét.

[Á á á Hoài Niên, sao lại xinh thế này, sao trước giờ tôi chưa từng nhận ra điều này vậy!]

[Suýt nữa thôi! Một giây nữa tam quan của tôi suýt nữa theo ngũ quan mà đi rồi!]

Tất nhiên, cũng có người thấy ghê tởm.

[Giả vờ thôi! Tôi xem cậu giả vờ được bao lâu!]

[Cái quái gì vậy? Cậu đi tham gia chương trình sinh tồn, không phải cuộc thi sắc đẹp. Vô lý, đợi đến khi kết thúc phần đảo hoang tôi sẽ bỏ phiếu loại cậu!!]

"Chị ơi?" Hoài Niên thấy Diệp Tuệ không nói, ép giọng mềm mại gọi.

Diệp Tuệ nhanh chóng hoàn hồn: “Hửm.”

Cô khẽ ho, người phụ nữ thường ngày nhanh nhẹn lúc này lại có chút lúng túng: “À, chúng tôi là đoàn làm chương trình.”

“Em biết mà chị.”

Diệp Tuệ không biết nhìn đi đâu.

Cô gái dữ liệu đứng sau Diệp Tuệ, mắt mở to.

Cổ chị Diệp đỏ hết rồi! Có nóng không!

Diệp Tuệ không tự nhiên vuốt tóc, che kín hai tai nóng bừng, giọng cũng vô thức mềm đi: “Chúng ta chuẩn bị xuất phát, bên em đã sẵn sàng chưa?”

Hoài Niên gật đầu.

Cậu chào tạm biệt Lý Cách, ôm chặt anh ta, giả vờ khóc to.

Lý Cách không biết đặt tay ở đâu: Sao không ai nói trước cho anh ta là có cảnh này vậy?!

Hoài Niên định làm gì?!

Trong lòng Lý Cách dấy lên cảm giác bất an.

Trước khi tiễn Hoài Niên theo đoàn làm chương trình, Lý Cách không nhịn được dặn dò: “Hoài Niên! Nhớ lời tôi nói đấy!”

Trong chương trình phải làm nhiều việc, biểu hiện tốt, thể hiện năng lực của mình, đừng nằm đó làm thiếu gia. Mọi người đều đi sinh tồn, không phải đi nghỉ dưỡng đâu.

Những lời này, tất nhiên là Hoài Niên nhớ rất kỹ.

Cậu nở nụ cười hoàn hảo: “Yên tâm đi anh.”

Cậu không chỉ nhớ, còn phản nghịch, quyết định làm ngược lại.

Run sợ đi nào! Các khách mời chương trình sinh tồn!

Thiếu niên thích làm bình hoa đến rồi đây!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play