Điện thoại bị cúp cái rụp.
Hoài Niên cầm điện thoại, màn hình vẫn sáng sau khi cuộc gọi với Kỳ Tuy bị ngắt, hiển thị thời gian cuộc trò chuyện của họ.
"Đừng làm cái vẻ không biết điều đấy nữa." Cậu bĩu môi nhại lại lời Kỳ Tuy, có chút khiến người ta muốn đánh.
Nghĩ đến cái tên họ Kỳ này, chắc cũng không phải là tuýp người quan trọng gì. Dù nguyên chủ chỉ là nhân vật phụ trong sách, là loại pháo hôi bình thường. Kỳ Tuy thậm chí còn hiếm khi xuất hiện. Mỗi lần xuất hiện đều là để dọn dẹp mớ hỗn độn của nguyên chủ.
Nhắc đến nguyên chủ, Hoài Niên lập tức phẫn nộ.
Xuyên qua đây đã mắc nợ thì thôi, còn phải dọn dẹp hậu quả cho nguyên chủ nữa.
Phiền thật sự!
Vấn đề lớn nhất bây giờ là chương trình thực tế mà nguyên chủ muốn tham gia bằng mọi giá.
"Chúng Ta Làm Gì Trong Tình Huống Tuyệt Vọng", một chương trình sinh tồn toàn cầu hóa và nhập vai. Nguyên chủ muốn tham gia phiên bản Hoa Quốc.
Phần đầu tiên của chương trình là đảo hoang trên biển.
Theo cốt truyện, nguyên chủ sẽ thể hiện đủ loại tính tình công tử và làm kiểng, nhõng nhẽo và gây rối, khiến các khách mời khác không ưa nổi, dẫn đến việc bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Còn về phần tiếp theo... hệ thống không nói, có lẽ là chưa viết xong.
Hoài Niên mím môi.
Nếu Kỳ Tuy không đồng ý, có cách nào khác để không tham gia không nhỉ?
Ý nghĩ vừa lóe lên, cơ thể lập tức truyền đến cơn đau và ngứa dữ dội. Hệ thống bật lên khung cảnh báo màu đỏ trong đầu cậu.
Hoài Niên tức giận đập giường: “Tham gia! Tôi tham gia là được chứ gì!”
“Chỉ cần tham gia chương trình, không OOC, chờ cốt truyện phát triển theo nguyên tác là được, đúng chứ?”
Hệ thống: √
"OK thôi!" Hoài Niên nghiến răng đồng ý: “Chờ tôi hoàn thành cốt truyện và bị loại, thì hệ thống có biến mất không?"
Hệ thống: (★O★)
Hoài Niên: …
Nếu thứ này có thực thể, cậu nhất định sẽ đấm cho nó một cú nát bét.
Sự việc đã đến nước này rồi, Hoài Niên chỉ có thể chấp nhận thôi.
Hy vọng sau khi mọi chuyện ổn thỏa, hệ thống biến mất, cậu có thể sống một cuộc sống yên bình, an nhàn như trước.
Tìm một ngọn núi, tiếp nối hương khói của phái Quy Ẩn.
Đó là nguyện vọng của Hoài Niên.
Phái Quy Ẩn là nhà của lão già đã nhận nuôi cậu, ông luôn nói cậu là chưởng môn đời thứ 17 tương lai, sau này phải kế thừa môn phái. Nhưng theo Hoài Niên, phái Quy Ẩn chỉ là căn nhà gỗ nhỏ nát. Từ nhỏ, ông lão đã dạy cậu những chiêu thức võ học, nội công tâm pháp, cũng chỉ là trò lừa trẻ con. Ông lão nói dối đủ thứ, nhưng chỉ cần ông chịu lừa, Hoài Niên cũng vui lòng nghe.
Luyện như vậy hơn mười năm, tuy không trở thành cao thủ võ lâm, nhưng cũng coi như đã nổi danh từ nhỏ.
Hoài Niên mới mười sáu tuổi đã đoạt chức vô địch giải đấu "Võ Anh Cấp", năm nay được tuyển thẳng vào đại học thể thao.
Cậu định là sau khi học xong, mở một võ quán mang tên Quy Ẩn, tiếp tục lừa thế hệ trẻ con tiếp theo, cũng coi như kế thừa di nguyện của ông lão/ Ai ngờ ngày đầu tiên nhập học lại xuyên vào sách.
Hoài Niên tức giận nằm trên giường đấm đá không trung.
“Aaaaa——”
Cửa bị gõ, cậu không để ý. Người bước vào là Lý Cách.
Anh ta xách đồ ăn trở về, thấy Hoài Niên trong dáng vẻ đang phát điên, còn tưởng cậu đã biết chuyện xảy ra trên mạng rồi.
"Không sao đâu, Tiểu Niên." Lý Cách vội vàng an ủi: “Chuyện trên mạng chúng tôi đã đang tìm cách đính chính rồi."
Hoài Niên ngừng động tác lại: “Hả?”
“Khi đó trong xe có camera hành trình, cổng khu dân cư cũng có giám sát, còn có nhiều người chứng kiến! Mọi người đều có thể chứng minh người đó cố tình gây thương tích và bị cậu chế ngự. Tóm lại, cậu đừng lo, ngày mai cứ tham gia chương trình, đừng bận tâm chuyện trên mạng làm gì.”
Hoài Niên càng nghe càng mơ hồ: “Mạng? Mạng gì?”
Lý Cách bị sốc.
“Cậu không biết sao?”
Hoài Niên biết gì chứ? Nghe Lý Cách nói vậy, cậu mới cầm điện thoại lên xem. Chỉ trong thời gian ngắn, #Hoài Niên cầm dao gây thương tích##Hoài Niên cảnh sát# đã leo lên top ba hot search.
Lý Cách lo lắng nhìn Hoài Niên, sợ cậu như mọi khi, gặp chuyện như thế này là phát điên, lại đòi chết đòi sống. Đây cũng là lý do Lý Cách mua đồ ăn vội vã trở về.
Sợ cậu nghĩ không thông, thời gian này tốt nhất là ở bên cạnh cậu vậy.
Hoài Niên xem rất chăm chú.
Không khí im lặng chỉ còn lại tiếng thở nhịp không đều của hai người. Căng thẳng là của Lý Cách. Hoài Niên thì rất bình tĩnh.
"Cũng khá là có tài đấy." Hoài Niên đánh giá.
Lý Cách cẩn thận đẩy dao trái cây trên bàn vào ngăn kéo: “Tài gì?”
Hoài Niên: “Tôi nói những người trên mạng chửi cũng khá là tài.”
Cậu đưa màn hình điện thoại cho Lý Cách xem.
Đây là bài viết đầu tiên trên Weibo sau khi nhấp vào top hot search, bài viết có hình Hoài Niên cầm dao đe dọa một người đàn ông.
Bình luận đều là tiếng chửi rủa.
[Cái tên 208 này có thể chết nhanh đi được không, thật sự không muốn lãng phí lưu lượng để xem bất kỳ tin tức gì về cậu ta nữa.]
[Sao không phong sát cái tên này đi? Còn có thiên lý đạo lý gì nữa hay không!]
[Trước đây tôi tưởng cậu ta chỉ là cái loại luyến ái não, giờ tôi phát hiện cậu ta căn bản không có não. Nghĩ đến ngày mai cậu ta còn phải tham gia chương trình... tim tôi còn nguội lạnh hơn món ăn ở căng tin trường nữa.]
Thỉnh thoảng có vài lời khen ngợi.
[Phải nói rằng, mặc dù Hoài Niên có bệnh, nhưng gương mặt không có bệnh! Bức ảnh mờ thế này mà cũng không che được nhan sắc của cậu ấy.]
Khóe miệng Hoài Niên nhếch lên.
Cậu đã xác nhận rõ ràng với hệ thống vừa rồi: sau khi xuyên sách, cơ thể cậu vẫn là cơ thể của cậu. Chỉ là do vấn đề hòa nhập thế giới, tình trạng cơ thể không còn như trước thôi.
Lý Cách ngồi bên cạnh, không nói gì, quan sát biểu cảm của Hoài Niên, lúc thì cười, lúc thì u ám.
Anh ta thầm nghĩ không ổn.
Trước đây Hoài Niên tức giận đều bộc phát ra ngoài, đập đồ phá kính là chuyện thường.
Bây giờ…
Đừng để biến thành vết thương lòng nữa.
"Tiểu Niên, đừng xem nữa, cũng đừng để tâm." Lý Cách khuyên.
Hoài Niên: “Vậy sao mà được!”
“Người ta đang liều mình bị chửi để khen tôi đấy!”
Nhìn lại điện thoại, dưới bình luận khen ngợi đó quả nhiên là tiếng chửi rủa.
[Chủ thớt đừng để tam quan theo ngũ quan mà đi...]
[Hoài Niên chỉ toàn là fan nhan sắc, cậu cũng vậy chứ gì?]
Lý Cách: "...”
Biểu hiện của Hoài Niên không những không khiến anh ta an tâm, mà còn làm anh ta lo lắng hơn. Cảm giác như đứa trẻ này đã gần kề bờ vực sụp đổ hoàn toàn.
Anh ta với trách nhiệm của người quản lý, đẩy gọng kính đen, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, Tiểu Niên, chuyện này hoàn toàn là vu khống, tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu.”
Lý Cách nói là làm.
Nửa giờ sau, video ghi lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối được đăng tải bởi tài khoản marketing, cảnh sát địa phương cũng ra mặt đính chính.
Theo lý, chuyện này nên kết thúc tại đây.
Nhưng gió vừa lặng một chút, dư luận lại dấy lên.
[Nguy hiểm thế sao còn xuống xe? Chắc chắn là kịch bản này đã được sắp xếp từ trước rồi, muốn khiến cư dân mạng thương hại, để tẩy trắng đúng không?!]
[Đúng đúng, tôi không tin Hoài Niên có kỹ năng này.]
[Hơn nữa còn có người chụp được Hoài Niên sau đó đột nhiên thổ huyết ngất xỉu vào bệnh viện... diễn trò đúng không? Thổ huyết là máu giả phải không?! Muốn tỏ ra đáng thương hả!]
[Nói đi, người anh em mặc đồ đen, nhận bao nhiêu tiền để diễn trò này vậy? Báo giá đi, lần sau có việc tìm tôi nhé.]
Người anh em mặc đồ đen bị giam giữ chỉ biết khóc không thành tiếng.
Nếu nhìn thấy những bình luận này, chỉ muốn hét lên.
Diễn cái gì mà diễn?! Đến mà diễn coi được vậy không!
Hắn ta bị Hoài Niên khống chế ngay tức khắc, sợ đến mức quần suýt ướt!
Đáng tiếc hắn ta không thấy, cũng không thể lên tiếng. Dù tham gia tranh luận, đưa ra phản hồi, cũng chỉ bị cư dân mạng có định kiến gán mác diễn viên.
Lý Cách là người từng trải qua sóng gió, giờ cũng bị tức đến run người.
Hoài Niên đang rót nước, thấy anh ta như vậy, cũng rót thêm nước nóng trong phòng bệnh cho anh ta: “Anh, uống chút nước hạ hỏa đi.”
Lý Cách giận: “Uống cái gì mà uống!”
Anh ta đập bàn: “Chắc chắn có người đứng sau chuyện này giật dây rồi!”
“Tôi sẽ mách với Kỳ tổng!”
Nói xong, Lý Cách đứng dậy gọi điện.
Hoài Niên ngăn không kịp, đành nhún vai. Cậu cầm ly nước uống vài ngụm, lòng ấm lên, tư duy cũng theo đó mà hoạt động thông suốt hẳn.
Theo nguyên tác mà hệ thống cung cấp, đêm trước khi chương trình khởi quay thực sự có xảy ra một sự việc. Khi đó trên mạng đầy rẫy tin đồn không đúng về Thẩm Ngu, người mà nguyên chủ si mê, nguyên chủ còn lên mạng tranh cãi qua lại. Sau đó trong cốt truyện mới viết là Thẩm Ngu bị đâm.
Cụ thể đâm ai thì Hoài Niên không rõ.
Dù sao theo lời hệ thống, bộ truyện này vẫn đang cập nhật, tác giả là một người lười biếng, ba tháng mới cập nhật một chương, hiện chưa viết đến đó.
Hoài Niên cầm ly nước thở dài.
Vậy nên, bây giờ đến lượt cậu làm kẻ đỡ đòn sao?!