Đến khi Tô Lâm Uyên đưa nàng tham dự yến tiệc lớn trong kinh thành, vì không hiểu lễ nghi, nàng gây ra không ít trò cười.

Từ đó, Tô Lâm Uyên cũng bắt đầu chê bai nàng không xứng.

Dù trưởng công chúa có hành hạ nàng ra sao, Tô Lâm Uyên cũng không ra mặt giúp nữa.

Đợi hắn đi rồi, ta quay sang hỏi Thúy Ngọc:

“Mẫu thân của Ninh Hinh Nhi, đã đến kinh thành chưa?”

Thúy Ngọc, tiểu nha đầu, cười đầy gian xảo.

“Đến rồi.”

“Vậy hãy sắp xếp để họ đoàn tụ.”

4

Sau buổi đánh mã cầu, ta cố ý tránh xa Tô Lâm Uyên.

Chỉ cần có hắn ở đâu, ta đều không xuất hiện.

Tô Lâm Uyên không rõ nguyên do, liền tìm đến Thúy Ngọc, hỏi có thể gặp ta chăng.

Thúy Ngọc xách theo dược trị thương, mặt đầy oán trách.

"An Quốc hầu vết thương cũ tái phát, không tiện ra ngoài."

Tô Lâm Uyên kinh ngạc hỏi: "Thương cũ gì?"

Thúy Ngọc liếc hắn một cái, mặt lộ vẻ chán ghét.

"An Quốc hầu không cho nói."

Hắn không còn cách nào khác, đành tự thân đến gõ cửa phủ ta.

Năm năm trước, hắn nhất quyết hủy hôn với ta, cũng chưa từng nói một lời xin lỗi.

Gia đinh nhà ta thấy hắn đến, liền dám thẳng tay đóng sập cửa lớn.

Hắn mang lễ vật, đứng trước phủ gọi suốt mấy ngày.

Mẫu thân nghe mà bực bội, bèn xách gậy đuổi hắn đi.

"Ngươi còn mặt mũi đến đây sao? Nếu không phải vì ngươi, con gái ta tốt đẹp thế kia, sao lại rơi vào cảnh thương tích đầy mình?"

Hắn khàn giọng hỏi:

"Vì sao nàng ấy lại bị thương là do ta?"

Mẫu thân không thèm nhìn, tiếp tục quở trách.

"Năm đó ngươi ngã ngựa, nếu không phải Bảo Nghi ôm lấy ngươi, cùng lăn xuống núi, thì ngươi làm sao chỉ gãy một cánh tay đơn giản như thế?"

"Con gái ta khi được đưa về, toàn thân đẫm máu, không chỗ nào lành lặn, từ đó liền để lại căn bệnh mãn tính."

"Sau này ngươi lại bạc tình, ruồng bỏ nó, nó tức giận liền ra trận tòng quân, dùng mạng đổi lấy khải hoàn, thương cũ thêm thương mới, chỉ cần không cẩn thận liền tái phát."

"Ngươi là kẻ bội bạc, lão nương không chào đón ngươi!"

Mẫu thân ta là con gái của đồ tể, nhờ mổ lợn mà nuôi phụ thân ta đỗ tú tài, sau lại làm tiểu quan.

Người thân hình cao lớn, giọng nói oang oang, hành động thô lỗ.

Tô Lâm Uyên nghe xong, còn chưa kịp đáp lời đã bị một gậy đuổi khỏi phủ.

Hắn đành tìm cơ hội dò hỏi Thúy Ngọc, vết thương cũ của ta có nặng không.

Thúy Ngọc đã sớm nhận được lời dặn dò của ta, bèn thêm mắm dặm muối mà nói:

"Từng trọng bệnh thập tử nhất sinh."

Năm ấy, ta ngã xuống núi, được cứu về rồi lại liên tục sốt cao suốt một tháng, gầy đến không còn dáng người.

Vậy mà còn phải nằm trên giường, tự tay khâu túi thuốc giữ ấm cho cánh tay hắn.

Không ngờ, trong lúc ta tịnh dưỡng, Ninh Hinh Nhi nhân danh ta đến thăm Quốc công phủ, lại đem hắn câu đi mất.

Chưa kịp đợi ta hồi phục, hắn đã đến tận cửa đòi hủy hôn.

Thúy Ngọc kể, sau khi nghe xong lời nàng ấy, trong mắt Tô Lâm Uyên tràn đầy hối hận cùng thống khổ.

Hôm sau, ta cố ý để Thúy Ngọc tiết lộ phong thanh, rằng ta ở trong phủ tịnh dưỡng buồn bực không yên.

Đến đêm, hắn trèo tường lẻn vào khuê phòng ta.

Lúc ấy, ta như một con rối gỗ, gương mặt tái nhợt, chỉ mặc một thân trung y trắng toát, ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ thở dài.

Hắn nhẹ giọng gọi ta:

"Bảo Nghi?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play