Dựa vào hình tượng “không như các tiểu thư khuê các khác, ta khác biệt,” Ninh Hinh Nhi đã bước vào lòng Tô Lâm Uyên.

Nhưng nàng lại không biết, hắn yêu thích chủy thủ Bách Tích.

“Đây là thanh chủy thủ Bách Tích, sao lại chỉ đơn giản là một con dao được?”

“Muội đúng là không có mắt nhìn.”

Tiếng cãi vã phía sau không dứt.

Ta vui vẻ ăn món bánh ngọt, rồi dặn Thúy Ngọc rót trà.

Quả nhiên, chưa đầy nửa khắc, Tô Lâm Uyên một mình quay lại.

“Bảo Nghi, thật có lỗi, để nàng chứng kiến chuyện cười rồi.”

Ta đẩy tách trà đã nguội qua cho hắn.

“Không sao. Ta biết Hinh Nhi từ nhỏ sống trong cảnh nghèo khó, không hiểu những chuyện này. Huynh nên giải thích thêm cho nàng.”

Hắn thoải mái uống cạn trà, sắc mặt thoáng nhẹ nhõm.

Ta giả bộ khó xử, nói:

“Chỉ là, chuyện giữa chúng ta ai cũng đều biết. Hôm nay, vì biết huynh yêu thích chủy thủ, nên ta mới giúp huynh giữa bao ánh mắt. Nhưng về sau, chúng ta nên giữ khoảng cách, tránh để người đời bàn tán, cũng đừng khiến Hinh Nhi buồn lòng.”

Tô Lâm Uyên đặt mạnh tách trà xuống, vang lên tiếng “cạch.”

“Nàng ta có gì mà buồn? Ta đã đối xử với nàng quá tốt rồi.”

Ta giả vờ mệt mỏi, chống tay lên mặt, khép mắt dưỡng thần.

Dù năm năm qua ở trong quân doanh, nhưng những chuyện trong kinh thành, ta đều nắm rõ trong lòng.

Sau khi hủy hôn với ta, Tô Lâm Uyên từng quỳ trước Ngự Thư phòng, cầu Hoàng thượng ban hôn cho Ninh Hinh Nhi.

Trưởng công chúa với thân phận cao quý, dĩ nhiên không chịu nhận một nha đầu làm con dâu.

Trong cơn giận, bà đuổi Ninh Hinh Nhi ra khỏi kinh thành.

Tô Lâm Uyên nhận được tin, lập tức không thèm quỳ nữa, tự ý rời khỏi thành tìm nàng.

Hai người lang bạt bên ngoài hơn nửa tháng.

Trưởng công chúa thương con, sai người đón cả hai trở về.

Kể từ đó, hai người mới vượt qua trở ngại, quang minh chính đại ở bên nhau.

Nhưng mỗi lần dự tiệc, trưởng công chúa đều bị mọi người sau lưng chỉ trỏ, nói rằng bà không biết dạy con.

Cơn giận trút hết lên đầu Ninh Hinh Nhi, bà đặt ra nhiều quy tắc nghiêm khắc cho nàng.

Không những phải học lễ nghi từ đầu, nàng còn phải như một nha hoàn, hầu hạ từng việc ăn ở của trưởng công chúa.

Nếu làm không tốt, nhẹ thì bị đánh vào tay, nặng thì bị phạt quỳ ở từ đường mấy ngày mấy đêm.

Ban đầu, Ninh Hinh Nhi chịu khó nhẫn nhịn.

Nhưng thời gian dài, nàng phát hiện dù làm thế nào cũng không được trưởng công chúa công nhận.

Dần dần, nàng bắt đầu nói bóng nói gió với Tô Lâm Uyên rằng trưởng công chúa hành hạ mình.

Lần một, lần hai, Tô Lâm Uyên còn bênh vực nàng.

Nhưng lâu dần, trưởng công chúa mặc kệ nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play