Ta vịn bàn, run rẩy đứng dậy.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Hắn vừa ngước mắt liền thấy trên cánh tay ta, lộ ra đầy những vết sẹo chằng chịt.
Giọng nói của hắn run lên vì đau lòng.
"Là ta khiến nàng ra nông nỗi này?"
Ta yếu ớt mỉm cười.
"Không có gì đáng kể cả."
Khóe môi hắn càng thêm đắng chát.
"Xin lỗi, đều là tại ta, nàng mới…"
Ta cắt ngang lời hắn.
"Ngươi đến tìm ta có việc gì?"
Hắn cẩn trọng nói:
"Ta biết một nơi rất thú vị, có thể dẫn nàng đi giải khuây."
Ta chớp mắt tinh nghịch nhìn hắn.
"Thật sao?"
"Vậy nếu ta không thấy vui, ngươi phải học thỏ con nhảy nhót cho ta xem."
Hắn ngẩn người, sau đó bật cười thật thà.
"Thỏ con nhảy" là trò chơi khi nhỏ, ai thua sẽ phải nhảy như thỏ.
Ta trước nay vẫn luôn xa cách hắn.
Giờ bỗng dưng thân cận, khiến nụ cười trên môi hắn không kìm được mà lan rộng.
"Được, được! Nếu nàng thích nơi đó, ta cũng nguyện nhảy như thỏ."
Nói rồi, hắn chăm chú nhìn ta, khẽ khàng nói thêm:
"Chỉ cần nàng vui vẻ."
5
Hắn thúc ngựa, kéo chặt áo choàng trên người ta, lao về hướng ngoại thành phía Tây.
Bầu trời đầy sao, chiếu rọi lên cánh đồng hoa rực rỡ, nơi có bầy đom đóm nhảy múa.
Đẹp đến mức đôi mắt cũng chẳng biết nên nhìn nơi nào trước.
"Ngươi tìm ra nơi này bằng cách nào?"
Tô Lâm Uyên chần chừ, lảng tránh.
"Chỉ cần nàng thích là được."
Không cần hỏi cũng biết, nhất định là Ninh Hinh Nhi từng đưa hắn đến đây.
Nay hắn lại dẫn ta tới chốn bí mật của bọn họ.
Xem ra, tình cảm giữa họ cũng không còn bền chặt lắm.
Những năm qua, ta rong ruổi trên sa trường, chỉ thấy giết chóc, chém giết, khắp nơi đều là máu tanh.
Bây giờ, nhìn thấy cảnh đẹp như thế, ta vui đến mức suýt quên mất mình là "bệnh nhân".
Chạy nhảy không ngừng, đuổi bắt đàn đom đóm giữa rừng hoa.
Tô Lâm Uyên nhìn ta, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
"Thì ra nàng cũng có lúc trẻ con thế này."
Ta trừng mắt lườm hắn.
"Ai lại không thích được tự do vui chơi chứ?"
Hắn dường như nghe nhầm.
"Nhưng trước kia, nàng đoan trang lễ nghi nhất, chưa từng như hôm nay."
Ta không suy nghĩ mà đáp ngay:
"Ta vốn chẳng thích thế."
Hắn sững sờ.
"Cái gì?"
Ta giang hai tay, cười nhạt.
"Mẫu thân ngươi là Trưởng công chúa, phụ thân là Quốc công gia. Nếu ta muốn làm dâu nhà ngươi, tự nhiên phải cẩn trọng từng lời từng chữ, không để bị chê trách. Nếu không, ngươi chẳng phải sẽ khó xử giữa ta và mẫu thân ngươi hay sao?"
"Nên ta luôn nhắc nhở bản thân, nhất định phải làm một tiểu thư khuê các đoan chính, xứng đáng với ngươi, để ngươi không phải bận lòng vì ta."
Nhắc đến chuyện này, trong mắt ta đượm chút bi thương cùng tiếc nuối.
Nụ cười trên môi Tô Lâm Uyên, chợt tắt lịm.
Tô Lâm Uyên câm lặng.
Bởi lẽ, hắn từng nhiều lần vì Ninh Hinh Nhi mà khó xử giữa nàng ta và Trưởng công chúa.
Nay mới hiểu ra, những điều hắn từng trách ta, thực chất lại chính là điều ta đã hy sinh vì hắn.
Ninh Hinh Nhi và ta, ai mới thực sự vì hắn mà suy nghĩ, đã quá rõ ràng.
Hắn im lặng thật lâu mới mở miệng, giọng tựa như đang xin lỗi:
"Ta không biết... khi đó nàng bị thương vì ta, lại còn vì ta mà suốt nhiều tháng không tới thăm."
Buồn cười thật.
Nói cứ như thể nếu ta tới thăm hắn, hắn sẽ không yêu thích Ninh Hinh Nhi vậy.
Một kẻ từ trước đến nay chưa từng coi trọng chữ "chung thủy", sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ.
Ta nhìn đốm đom đóm trong tay, chợt thở dài rồi nhẹ nhàng thả chúng bay đi.
"Ta sợ ngươi áy náy, nên cố ý không cho bọn họ nói cho ngươi biết."
Ta tìm một gò đất thoải mái, ngồi xuống.
"Không trách ngươi, chỉ trách chúng ta không có duyên phận mà thôi."
Hắn cúi đầu, chợt giơ tay định tự đánh mình.
"Ta phụ lòng nàng, còn để nàng mang thương tích suốt đời..."
Ta hoảng hốt giữ tay hắn lại.
"Thật sự không trách ngươi."
"Ngươi xem, bây giờ ta chẳng phải vẫn rất ổn hay sao? Nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện ra chiến trường."
"Chà... buồn cười lắm. Khi đó ta nhập ngũ, trong lòng vẫn còn ôm hy vọng. Nghĩ rằng, nếu ngươi thấy ta ở một khía cạnh khác, biết đâu sẽ hồi tâm chuyển ý."
Hắn nghe vậy, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.
"Thế còn bây giờ?"
Ta khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy chua xót.
"Trời lạnh rồi, về thôi."