1.

Ngày đánh bại quân Lâu Lan trở về khải hoàn, hoàng thượng phong ta làm “An Quốc Hầu.”

Từ xưa đến nay, chỉ nam nhân mới có thể được phong hầu, đủ để thấy thánh thượng coi trọng ta thế nào.

Tại khải hoàn yến, tiếng cười vang vọng khắp đại điện.

Cho đến khi có người ung dung bước vào muộn, không khí náo nhiệt liền lập tức đông cứng lại.

Người đến chính là vị hôn phu cũ của ta cùng ý trung nhân của hắn.

Một ánh mắt nóng rực dừng lại trên người ta.

Ánh mắt của Tô Lâm Uyên tràn đầy kinh ngạc.

Người bên cạnh hắn bất mãn nhắc nhở:

“Lâm Uyên ca ca.”

Hoàng thượng ngồi trên cao, sắc mặt đen như mực, trầm giọng:

“Thịnh yến trong cung, ngươi cũng dám đến muộn, còn có đặt trẫm vào mắt không?”

Không đợi Tô Lâm Uyên trả lời, Ninh Hinh Nhi đã vội vã lên tiếng giải thích:

“Không trách được Lâm Uyên ca ca, là thần nữ lỡ nhiễm phong hàn, thân thể không khỏe, nên đến chậm.”

Hoàng thượng đập mạnh chén rượu xuống bàn, rượu trong chén bắn tung tóe.

Châu công công bấm giọng, quát mắng:

“Không biết quy củ, hoàng thượng là đang hỏi Tô công tử đấy!”

Ninh Hinh Nhi sợ đến mức lập tức quỳ xuống nhận tội.

Hoàng thượng vẫn giữ nét mặt lạnh lùng:

“Trẫm nhớ không hề truyền ngươi tham gia yến tiệc trong cung.”

Bên dưới bắt đầu vang lên những tiếng xì xào:

“Nàng ta làm sao còn mặt mũi tới đây?”

“Phì, không biết xấu hổ.”

Ninh Hinh Nhi dù cố gắng giữ vẻ mặt đoan trang, nhưng nước mắt đã trực rơi.

Hồi đó nàng ta bán mình chôn cha nơi đầu đường, bị tú bà ở kỹ viện nhìn trúng, khóc đến thương tâm.

Ta cưỡi ngựa đi ngang qua, không đành lòng nên cho nàng ít bạc.

Sau đó, nàng ta quỳ trước cổng phủ, cầu xin ta thu nhận làm tì nữ, nói là để báo đáp ân tình.

Không ngờ, nàng ta lại nhân lúc ta lâm bệnh mà đoạt mất vị hôn phu của ta.

Mấy năm qua, ta rèn luyện nơi quân doanh, đích thân cầm quân đánh lui Lâu Lan.

Phụ thân lại thăng chức lên Thượng thư, địa vị nhà ta ngày một lên cao như mặt trời giữa trưa.

Những người có mặt hôm nay đều là quan chức tinh anh, giỏi nhìn sắc mặt mà hành động, biết nên nịnh bợ ai.

Vậy nên chẳng ai thèm để ý đến nàng ta.

Những ánh mắt nhìn về phía nàng đều tràn đầy khinh miệt và chán ghét.

Ninh Hinh Nhi đôi mắt đẫm lệ, cầu cứu nhìn về phía Tô Lâm Uyên.

Nhưng ánh mắt của hắn lại dán chặt lên người ta.

Ninh Hinh Nhi cắn môi đến trắng bệch, sắc mặt tái xanh.

Xem đủ màn kịch hay, ta mới nhàn nhạt giải vây cho nàng:

“Bệ hạ, hôm nay là ngày thần khải hoàn trở về, nên vui vẻ mới phải.”

“Đã tới rồi, cũng chẳng cần đuổi đi.”

“Mọi người đều nói Ninh tiểu thư tài nghệ xuất chúng, chẳng bằng gảy một khúc góp vui, coi như bồi tội.”

Tô Lâm Uyên nhìn ta đầy cảm kích.

Ta cười nhạt, vẻ mặt không chút để tâm.

Ninh Hinh Nhi lại giống như bị sỉ nhục đến tột cùng.

Khúc nhạc mới đàn được nửa chừng, dây đàn đứt phựt.

Âm thanh đột ngột ngưng bặt khiến mọi người không hài lòng:

“Nàng ta chẳng phải từng đàn hát ở tửu lầu sao?”

“An Quốc Hầu đã nể mặt mà còn không biết đón nhận, thật chẳng ra gì.”

“Không hiểu Tô Lâm Uyên có bị mù hay không, lại thích một tì nữ bán mình như nàng ta.”

Tô Lâm Uyên không giữ nổi thể diện, quát lớn:

“Còn không mau lui xuống!”

Ninh Hinh Nhi khóe mắt đỏ hoe, ấm ức đến nghẹn lời:

“Ta không cố ý.”

Ta khẽ nheo mắt, cười hiền hòa:

“Nghe nói cầm kỹ nữ đều có loại đàn yêu thích, nên sai lầm cũng là chuyện thường.”

Tô Lâm Uyên chăm chú nhìn ta, vẻ mặt dịu lại hẳn.

Mọi người thấy ta đứng ra làm người hòa giải, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Bầu không khí lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play