3.

Từ sau cuộc trò chuyện lần trước, Tô Lâm Uyên xuất hiện trước mặt ta ngày một nhiều.

Ta cùng bằng hữu dùng cơm trong tửu lâu, hắn giả vờ tình cờ gặp gỡ.

Vẻ mặt đầy thành khẩn hỏi ta trong túi thuốc chườm ấm có những dược liệu gì.

Những thứ này chỉ cần tùy tiện hỏi ngự y là biết, nhưng ta vẫn cẩn thận viết danh sách, không quên nhắc nhở hắn tránh gió, đừng để nhiễm lạnh.

Hắn miệng nói “làm phiền”, nhưng ánh mắt lại đầy niềm vui.

Ta đi dạo hồ, hắn cầm một bó hoa sen lớn, chèo thuyền đến.

Ta tiện miệng nói hạt sen tươi nhất ngọt bùi.

Hắn tỉ mỉ tách bỏ tim sen, đặt từng hạt sen xanh ngọc vào tay ta.

“Mùa hè, ngươi thích nhất nấu canh hạt sen cho ta uống, nói rằng để giải nhiệt.”

Ta săn bắn trên núi, hắn cưỡi tuấn mã bám theo sau.

Hắn tình nguyện hết lần này đến lần khác xuống ngựa, làm tiểu đồng nhặt mồi săn.

“Trước đây ta hay trốn ra ngoài đi săn, ngươi nói không an toàn. Không ngờ giờ ngươi làm tướng quân, ta lại làm tùy tùng.”

Hắn như đang ám chỉ điều gì, tiếp lời:

“Nhưng cảm giác này, cũng không tệ.”

Dường như, bất kể ta ở đâu, hắn đều tìm thấy ta.

Hứng khởi làm hết chuyện này đến chuyện khác.

Những hành động và lời nói có phần quá thân mật, đều bị ta khéo léo né tránh.

Đến khi tiệc mã cầu ở Tướng phủ được tổ chức, lấy thanh chủy thủ Bách Tích làm phần thưởng, thu hút rất nhiều người tham gia.

Tô Lâm Uyên nhìn thanh chủy thủ, ánh mắt sáng rỡ, bất chấp ánh nhìn của người khác, chạy đến cầu xin ta cùng hắn lập đội.

Ta vui vẻ đồng ý.

Trên sân đấu, khắp nơi đều là dáng vẻ ta oai phong lẫm liệt, điệu bộ thành thục cùng tiếng cười sảng khoái của ta.

Nhiều lần, hắn nhìn ta mà ngẩn ngơ.

Ta nhanh nhạy phản ứng, giành lại cầu từ tay đối thủ, cuối cùng chiến thắng trận đấu.

Ta đưa thanh chủy thủ vào tay hắn.

Hắn nhìn ta, kích động đến mức gần như không nói nên lời.

Ninh Hinh Nhi cầm khăn tay, chậm rãi tiến tới.

“Lâm Uyên ca ca, sao huynh lại đánh mã cầu cùng An Quốc Hầu?”

Giọng nàng dịu dàng, nhưng ẩn ý chất vấn.

Tô Lâm Uyên khẽ nhíu mày, tỏ rõ vẻ không vui.

“Cùng muội đánh, không thắng được phần thưởng.”

Ninh Hinh Nhi bị chạm đến lòng tự ái, giọng trở nên sắc bén, mang theo vẻ khinh miệt.

“Chỉ là một con dao thôi mà.”

“Huynh làm sao lại để muội bị người khác cười nhạo như vậy?”

Nghe thế, ta khẽ mỉm cười dịu dàng với Tô Lâm Uyên, rồi rời đi.

Những cuộc tranh cãi tiếp theo, đó là chuyện của bọn họ.

Thanh chủy thủ Bách Tích là một tác phẩm của Ngụy Văn Đế Tào Phi, trên đời chỉ có ba chiếc.

Chiếc hôm nay là Long Lân chủy thủ, có hình dáng như thân rồng, nổi tiếng với kỹ nghệ chế tác tinh xảo và lưỡi dao sắc bén.

Hai chiếc còn lại hiện nằm trong tay các nhà sưu tầm danh tiếng, ngày thường chẳng mấy khi được đưa ra ngoài.

Tô Lâm Uyên từng dùng số tiền lớn để mua, nhưng vẫn không được như ý.

Hôm nay, phủ Tướng quân lấy Long Lân chủy thủ làm phần thưởng, quả thật là một động thái hiếm có.

Tô Lâm Uyên đương nhiên không thể không động lòng.

Hắn từ nhỏ đã thích múa đao luyện kiếm, mong muốn trở thành một đại anh hùng.

Nhưng mẫu thân hắn là hoàng muội duy nhất của Hoàng thượng, phụ thân lại là Quốc công gia.

Không ai nỡ để hắn ra chiến trường.

Mọi người đều bảo hắn rằng:

“Ngươi cả đời phú quý an nhàn, không cần phải tự mình khổ cực.”

Vì vậy, dù có chí làm tướng quân, hắn cũng không đủ dũng khí từ bỏ vinh hoa phú quý để chịu khổ.

Khi đó, Ninh Hinh Nhi lấy lý do giúp hắn theo đuổi tự do, cùng hắn băng rừng vượt suối.

Hứng lên, hai người còn cưỡi ngựa bắn cung, phần nào thỏa mãn giấc mộng tướng quân của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play