2.
Hoàng thượng vui vẻ, yến tiệc kết thúc.
Trước cổng cung, người người chen chúc lên tiễn ta.
Tô Lâm Uyên xếp hàng rất lâu mới nói được vài câu với ta.
“Không ngờ, ngươi đã trở thành tướng quân.”
Dưới ánh trăng, bộ quan phục bạc của ta ánh lên rạng rỡ, gió thổi tung mái tóc buộc cao.
Trong mắt Tô Lâm Uyên tràn ngập vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.
“Hôm nay trời mưa, cánh tay của ngươi có đau không?”
Ta không trả lời câu hỏi, mà trước hết lo lắng cho sức khỏe của hắn.
Hắn theo bản năng chạm vào khuỷu tay trái, thần sắc thoáng ngẩn ngơ.
Năm năm trước, hắn cưỡi ngựa đạp trúng bẫy của thợ săn, ngã ngựa, gãy tay trái, từ đó để lại di chứng, mỗi khi trời mưa lại đau nhức khôn cùng.
Vì chuyện đó, ta may không biết bao nhiêu túi thuốc để hắn chườm nóng, giảm bớt cơn đau.
Ngay cả ngự y cũng từng khen ngợi tay nghề của ta.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng, ta lại thua một người phụ nữ đưa hắn đi dầm mưa trong ngày mưa đó.
Tô Lâm Uyên sững sờ nhìn ta.
“Ngươi không hận ta sao?”
Ta bình thản mỉm cười.
“Ta và ngươi quen biết từ thuở thiếu thời, ta không muốn vì chuyện không vui trong quá khứ mà khiến quan hệ thêm xa cách.”
Tô Lâm Uyên lúng túng, hai tay không biết đặt đâu.
“Ngươi thật rộng lượng.”
Ta cười thoải mái.
“Nếu ngươi không cam lòng mà lấy ta, sau đó thành một đôi oan gia, thì đâu phải ý muốn của ta.”
“Huống hồ, thêm một kẻ địch chẳng bằng thêm một người bạn.”
Thật ra, năm năm trước, sau khi hắn và ta hủy hôn, quan hệ hai nhà đã hoàn toàn đổ vỡ.
Khi đó, phụ thân ta vì cứu nạn thủy tai Giang Nam mà lập công lớn, được thăng làm Thượng thư.
Nhiều đại thần muốn lấy lòng nhà ta, liên tiếp dâng sớ tố cáo Quốc công gia và Trưởng công chúa dạy con không nghiêm, mới khiến Tô Lâm Uyên làm càn rồi phụ bạc.
Hoàng thượng phạt Tô Lâm Uyên quỳ bên ngoài Ngự thư phòng một ngày.
Còn buông lời đanh thép:
“Nếu không phải phụ thân ngươi có công, mẫu thân ngươi lại là hoàng muội của trẫm, trẫm đã thu hồi tước vị thừa kế của Quốc công gia rồi. Xem ngươi còn dám làm loạn hay không!”
Lời nặng, nhưng phạt lại nhẹ.
Địa vị Quốc công phủ vẫn vững như núi Thái Sơn.
Vì vậy, ta không cần tự gây thêm kẻ thù.
Nghe được ý tứ trong lời ta, Tô Lâm Uyên rõ ràng thở phào.
Chúng ta như hai người bạn cũ, trò chuyện về những đổi thay ở kinh thành, về những gì ta chứng kiến nơi chiến trường.
Không khí hòa hợp, như thể chưa từng có chuyện gì rạn nứt giữa hai chúng ta.
Khi nói đến chuyện vui, Tô Lâm Uyên không nhịn được cười vang.
Chỉ là, từ trên xe ngựa của Quốc công phủ, không ngừng có một ánh mắt đầy đố kỵ và căm hận nhìn về phía này.
Ta cúi mắt, ý cười lạnh nhạt.
Tương lai, để ta cùng các ngươi chơi thật vui.