9
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây?”
Một giọng nam trầm ấm bỗng vang lên bình thản.
Động tác của Tần Khả khựng lại, ngay sau đó cô ta bị Châu Văn Uyên kéo sang một bên.
Tôi vội lùi lại một bước, hoảng loạn giơ tay lên che lấy ngực mình.
Mọi người nghe thấy tiếng nói liền đồng loạt quay đầu, không biết ai đó hét lên đầy kinh ngạc:
“Là ông Trần!”
“Ông Trần nào?”
“Còn ông Trần nào nữa, là Trần Tông Đình đấy!”
Tôi dần dần mở to mắt, nhìn về phía Trần Tông Đình, người đang đứng sau đám đông.
Người đàn ông vừa giúp tôi cởi khóa áo trên boong tàu lúc nãy. Người mà tôi đã liều lĩnh đề nghị làm vợ anh, và yêu cầu anh đưa tôi năm mươi triệu.
Hóa ra lại là Trần Tông Đình, người nổi tiếng nhất trong giới thượng lưu Hong Kong.
Trần Tông Đình chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi thu ánh mắt lại. Sau đó anh nghiêng đầu nói gì đó với nữ thư ký đứng bên cạnh.
Nữ thư ký lập tức băng qua đám đông, bước đến bên tôi và khoác lại áo vest lên vai tôi.
“Cô Giang, để tôi đưa cô xuống dưới nghỉ ngơi nhé.”
Tôi gật đầu một cách cứng nhắc và nói cảm ơn với cô ấy.
Khi được cô ấy đỡ đi, tôi không thể kiềm chế mà ngoảnh lại nhìn.
Đám đông đã dần tản ra, ai nấy đều im lặng, nghiêm túc đứng yên, không ai dám thở mạnh.
“Trần tiên sinh, đây chỉ là hiểu lầm thôi…”
Châu Văn Uyên đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cố gắng giải thích một cách cẩn thận.
“Hiểu lầm gì?”
Giọng của Trần Tông Đình vẫn rất điềm đạm, không hề tỏ ra tức giận.
Tôi chậm rãi dừng bước, đứng ở góc khuất. Thư ký cũng không thúc giục tôi, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Giọng của Châu Văn Uyên có chút run rẩy.
“Tần Khả là bạn gái của tôi, cô ấy vừa rồi có lẽ đã hiểu lầm nên mới mất bình tĩnh mà ra tay…”
Đôi mắt Trần Tông Đình trở nên lạnh lùng, ánh lên sự không hài lòng.
“Tôi không nghĩ trong giới tiểu thư thượng lưu Hong Kong lại có người thiếu giáo dưỡng đến thế.”
Châu Văn Uyên lúng túng không nói được gì, còn Tần Khả thì đã ngượng ngùng đến mức sắp khóc.
Trần Tông Đình ra lệnh cho cấp dưới:
“Đưa cô ta xuống tàu.”
“Văn Uyên…”
Tần Khả khóc lóc, kéo chặt lấy tay áo của Châu Văn Uyên, không chịu buông.
Cô ta đã ở trong làng giải trí nhiều năm, nên hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nếu hôm nay cô ta bị đuổi khỏi tàu như thế này, tin tức sẽ nhanh chóng lan ra khắp Hong Kong.
Cô ta sẽ trở thành trò cười cho bọn họ, sau đó không còn đường quay lại nữa.
“Trần tiên sinh, Tiểu Khả biết mình đã sai, xin anh cho cô ấy một cơ hội…”
Trần Tông Đình lạnh lùng liếc nhìn Châu Văn Uyên:
“Cậu Châu cũng có thể cùng cô ấy rời tàu.”
Châu Văn Uyên lập tức im lặng, rút tay lại.
Tần Khả nhanh chóng bị người ta đưa xuống tàu. Đám đông trên boong cũng từ từ tản ra. Không ai ngờ màn kịch này lại kết thúc nhanh như vậy.
“Trần tiên sinh…”
Giọng của nữ thư ký đột nhiên kéo tôi về thực tại.
Tôi ngạc nhiên quay lại, thấy Trần Tông Đình đang tiến về phía mình.
Anh ra hiệu cho nữ thư ký rời đi, rồi dịu dàng hỏi tôi:
“Giang Uyển, em có sợ không?”
Tôi ngẩn người, lắc đầu liên tục:
“Không… không sợ.”
“Để tôi đưa em về nghỉ ngơi trước.”
Trần Tông Đình nhẹ nhàng nâng tay, nắm lấy cổ tay tôi, hỏi lại:
“Được chứ?”
Đầu óc tôi đang choáng váng, nên gật đầu một cách bừa bãi để anh dắt đi.
Nhưng vừa mới bước được vài bước, tôi bỗng cảm thấy ngực mình lành lạnh. Chân tôi khựng lại trong tích tắc, miếng dán ngực hình cánh hoa màu nude từ dưới tà áo vest rơi xuống.
Trần Tông Đình quay đầu lại, ánh mắt anh dõi theo miếng dán ngực.