10
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết luôn cho xong, nhưng anh vẫn giữ nét mặt bình thản, cúi xuống nhặt miếng dán lên.
Gấp đôi lại rồi cẩn thận bỏ vào túi quần, sau đó nhẹ nhàng trấn an tôi:
“Bị bẩn rồi, không dùng lại được nữa. Lát nữa tôi sẽ bảo người mang đồ sạch đến cho em.”
Mặt tôi nóng bừng, đỏ ửng hết cả lên, chỉ dám khẽ đáp lại một tiếng
“Vâng.”
“Đi thôi.”
Trần Tông Đình lại nắm lấy tay tôi.
Hành lang không dài, rất nhanh chúng tôi đã đến phòng nghỉ.
Anh đưa tôi vào rồi rời đi vì có việc. Tôi ngồi yên lặng một mình một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại.
Nhưng khi đã lấy lại bình tĩnh, tôi mới chợt nhận ra. Ban đầu Trần Tông Đình gọi tôi là cô Giang. Nhưng sau đó, anh đã gọi tôi là Giang Uyển.
Anh… biết tên tôi sao?
Biết tôi là ai ư?
Lúc đó, nữ thư ký mang đồ sạch đến cho tôi. Tôi tắm rửa rồi thay đồ sạch sẽ. Sau đó, tôi gấp chiếc áo vest của Trần Tông Đình cẩn thận và bỏ vào túi.
Tôi dự định sẽ đem đi giặt sạch rồi trả lại anh sau.
“Trần tiên sinh dặn rằng, nếu cô Giang muốn về, tôi sẽ đích thân đưa cô về.”
Nữ thư ký khoảng ba, bốn mươi tuổi, đôi mắt rất sắc sảo và thái độ chuyên nghiệp.
“Tôi phiền chị chuyển lời đến Trần tiên sinh rằng tôi sẽ mang áo đi giặt sạch trước rồi trả lại.”
“Không cần phiền vậy đâu, cô Giang. Đưa cho tôi là được.”
Tôi không kiên quyết nữa, đưa túi cho cô ấy, và tình cờ hỏi một câu:
“Sao Trần tiên sinh biết tên tôi?”
Nữ thư ký chỉ mỉm cười nhẹ:
“Đó là chuyện riêng của Trần tiên sinh.”
Lúc xuống tàu, tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ.
“Giang Uyển, tôi là Trần Tông Đình, lưu số tôi vào nhé.”
Tôi nhìn dòng tin nhắn đó một lúc lâu rồi khẽ mím môi, nhắn lại:
“Vâng, tôi đã lưu rồi.”
“Hai ngày nữa tôi sẽ đến đón em, nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng.”
11
Anh không nhắn thêm tin nào nữa.
Khi tôi về đến nhà họ Giang, trời đã rất khuya nhưng mọi người trong nhà đều chưa ngủ, đèn đóm sáng trưng, bầu không khí thì căng thẳng và nặng nề.
Vừa thấy tôi bước vào, mẹ tôi lập tức đứng dậy:
“Giang Uyển, con đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?”
“Rốt cuộc con làm gì mà khiến cậu Châu tức giận đến mức muốn hủy hôn?”
“Đúng đó Uyển Uyển, con biết rõ mà, nhà mình còn phải dựa vào nhà họ Châu để kinh doanh và duy trì cuộc sống mà?”
“Năm mươi triệu, nhà mình giờ lấy đâu ra? Chị dâu con sắp sinh đứa thứ ba rồi, con thế này chẳng khác gì muốn lấy mạng chúng ta!”
Mọi người đều đang trách móc tôi.
Họ trách tôi vì sao không giữ được trái tim của Châu Văn Uyên, vì sao không thể thuận lợi gả vào nhà họ Châu để họ có thể tiếp tục lợi dụng mà hút máu.
Nhưng trước đây, vì thương cô con gái lớn khỏe mạnh, nên họ đã đẩy tôi – đứa con gái nhỏ từ khi sinh ra đã bệnh tật yếu ớt – ra ngoài làm công cụ trao đổi tiền tài cho họ.
Họ chẳng bao giờ hỏi xem tôi có đồng ý hay không. Đến lúc họ lấy sính lễ một tỷ từ nhà họ Châu để bù đắp thâm hụt và duy trì lối sống xa hoa, tôi đã hưởng chút lợi lộc gì từ đó chưa?
Giờ nhà họ Châu muốn hủy hôn, năm mươi triệu đó họ không bỏ ra một đồng, mà lại đẩy hết lên vai tôi gánh chịu.
Được thôi, tôi sẵn sàng gánh chịu, nhưng sau khi gánh chịu xong, tôi sẽ không còn là người của nhà họ Giang nữa.