8

“Tôi chấp nhận thỏa thuận, nhưng tôi có một điều kiện.”

Tôi mở to mắt không tin nổi, nhìn anh ấy:

 “Anh đồng ý? Điều kiện là gì? “

“Trong ba ngày phải đăng ký kết hôn.”

“Nhanh… nhanh vậy sao?”

“Cô đã nghe cuộc gọi của tôi rồi, ông nội tôi sức khỏe không tốt, ông muốn sớm nhìn thấy cháu dâu bước vào nhà.”

Nói xong, anh ấy hơi nhướn mày nhìn tôi:

 “Không tiện à?”

Tôi vội lắc đầu:

 “Không, không có gì bất tiện.”

“Vậy thì quyết định vậy đi.”

Gió biển mạnh dần, mái tóc dài của tôi bị thổi tung, quất vào mặt.

Anh ấy bất ngờ tiến một bước, gạt những lọn tóc lòa xòa bên má tôi ra, vén sau tai.

“Ngày kia tôi sẽ cho người đến đón em.”

“Nhưng sao anh biết tôi ở đâu…”

Anh  ấy không trả lời câu hỏi đó, khi rút tay lại, đầu ngón tay dường như khẽ chạm vào má tôi, hoặc cũng có thể chỉ là ảo giác của tôi.

Anh ấy đã rời đi từ lâu, nhưng tôi vẫn chìm trong cảm giác như một giấc mơ không có thật. Cho đến khi Châu Văn Uyên, người đã uống say đến nỗi đi đứng loạng choạng không vững, bất ngờ bước tới và nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“Giang Uyển, ba năm qua tôi luôn đợi em cúi đầu trước tôi, cầu xin tôi.”

“Chỉ cần em chịu giống như những cô gái khác, mềm lòng trước tôi, đừng nói một tỷ, mười tỷ tôi cũng đưa cho nhà họ Giang!”

“Anh say rồi, Châu Văn Uyên…”

Tôi dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng một kẻ say rượu thật sự rất khó đối phó.

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu nhìn tôi, rồi dán chặt vào chiếc áo vest tôi đang mặc:

 “Cô đang mặc đồ của ai?”

“Không liên quan đến anh, Châu Văn Uyên!”

“Không liên quan đến tôi?” 

Gương mặt điển trai của anh ta bắt đầu có chút biến dạng.

“Giang Uyển, tôi phải xem ai dám động vào người phụ nữ của Châu Văn Uyên tôi!”

Anh ta siết chặt lấy áo vest của tôi, giật mạnh.

Tôi cố nắm chặt lại nhưng chỉ là vô ích. Gió biển thổi tới ào ạt, dưới ánh trăng, một khoảng da thịt trắng lấp ló hiện ra.

“Giang Uyển…” 

Châu Văn Uyên ngây ngẩn khẽ thì thầm.

Ngay giây tiếp theo, một giọng nữ hét chói tai vang lên.

“Giang Uyển! Cô thật là quá đáng!”

“Trời ơi, cô ta dám cởi áo gợi cảm để quyến rũ chồng sắp cưới của người khác!”

“Châu tiên sinh nhìn đến mức đờ người ra kìa… Tần Khả, nhìn xem trình độ quyến rũ đàn ông của cô ta  đi!”

Tôi giật mình tỉnh lại, vội vã muốn kéo áo che lại.

Tần Khả đã vừa khóc vừa lao tới, giơ tay định tát vào mặt tôi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play