1
Khi tôi thay xong váy đứng lên, chuyên viên trang điểm không kìm được mà thì thầm:
“Cô Giang, cô mặc chiếc váy này thật đẹp.”
Tôi nhẹ nhàng cảm ơn, rồi bước ra ngoài, dưới lầu đã bắt đầu náo loạn.
Từ cánh cửa xoay khổng lồ bằng vàng, tôi thấy người chồng sắp cưới của tôi, Châu Văn Uyên, đang công khai khoác tay một cô gái trẻ đẹp xuất hiện.
Điều nực cười hơn là chiếc váy cô ấy mặc lại giống hệt chiếc váy tôi đang mặc.
Đêm nay là một buổi tiệc xa hoa chưa từng có trong suốt mấy thập kỷ qua ở giới thượng lưu Hong Kong. Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người đứng ở đỉnh kim tự tháp cao chọc trời, lối sống đầy xa hoa và tinh tế.
Cho nên, chỉ cần liếc mắt là họ nhận ra, chiếc váy tôi mặc chẳng qua là hàng nhái cao cấp.
Suốt 21 năm, đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc lộng lẫy như vậy, nhưng hóa ra chỉ để làm một chú hề lộng lẫy.
2
“Văn Uyên, người bên cạnh anh là…”
Có kẻ hiếu kỳ lên tiếng trước.
Châu Văn Uyên nắm chặt tay cô gái bên cạnh:
“Bạn gái của tôi, Tần Khả, nhưng sau đêm nay, cô ấy sẽ là vị hôn thê của tôi.”
“Thế còn cô Giang…”
Châu Văn Uyên lạnh lùng nhìn tôi:
“Hôn ước giữa tôi và nhà họ Giang đã được hủy bỏ.”
“Suốt ba năm qua, nhà họ Châu đã đối xử với nhà họ Giang quá mức tử tế rồi.”
Anh ta nói không sai.
Nếu không có sính lễ một tỷ lúc đính hôn, nhà họ Giang đã phá sản từ lâu rồi. Đến lúc đó, bố mẹ, anh chị em tôi, vẫn còn sống trong giàu sang như bây giờ sao?
Châu Văn Uyên quỳ một chân xuống, lấy nhẫn kim cương ra cầu hôn Tần Khả.
Cô ấy khóc không ngừng, lao vào vòng tay của Châu Văn Uyên. Anh ta dịu dàng lau nước mắt cho cô, vừa dỗ dành vừa hôn cô.
Tôi nhìn Tần Khả được những bà phu nhân giàu có bợ đỡ, thân thiết trò chuyện. Sau đêm nay, cô ấy sẽ không còn là một ngôi sao nhỏ vô danh và kẻ thứ ba bị người ta xỉ vả nữa.
Còn tôi, Giang Uyển, từ nay ở Hong Kong, hay chính xác hơn là ở trong nhà họ Giang, chắc chẳng còn chỗ đứng nữa.
3
“Làm ơn, có thể tránh đường được không?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, thấy hai cô gái trẻ, trông như những tiểu thư quyền quý, đang cầm đĩa thức ăn và nhìn tôi với vẻ khó chịu.
Tôi lách qua một bên.
“Mấy cái váy của cô ta thật là tệ.”
“Đúng vậy, loại hàng nhái này không biết làm từ vải gì, chạm vào có khi còn bị dị ứng.”
“Thế mà cô ta còn dám đứng đây, thật mất mặt.”
Mặt tôi không biểu cảm gì, bước về góc khu vực nghỉ ngơi, giả vờ như không nghe thấy những lời bình luận ác ý của họ.
Điện thoại reo lên một tiếng, tôi nhấc máy.
Giọng mẹ tôi vang lên đầy tức giận:
“Giang Uyển, nhà họ Châu đòi hủy hôn, còn đòi lại năm mươi triệu tiền sính lễ!”
“Ba năm trời mà con không giữ được trái tim của một người đàn ông, thật vô dụng!”
“Năm mươi triệu, tự con nghĩ cách đi, nhà mình một xu cũng không có đâu!”
Tôi nhìn vào chiếc điện thoại vừa bị ngắt cuộc gọi, chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, như sắp ngạt thở.
Những ánh đèn lấp lánh, những bộ trang phục lộng lẫy, đến cả những tiếng ồn náo nhiệt xung quanh đều chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.