7

Cho đến khi chiếc áo vest nam ấm áp đè nặng lên người tôi, tôi mới đột ngột tỉnh lại.

Cắn môi một lúc lâu, tôi mới đỏ mặt ngẩng đầu lên, khẽ cảm ơn: 

“Cảm ơn anh.”

“Em đứng dậy được không?”

Tôi gật đầu, một tay giữ chặt cổ áo vest, tay kia bám vào lan can, cố gắng đứng vững.

“Em có cần anh giúp liên lạc với gia đình hoặc bạn bè không?”

Tôi vội lắc đầu: 

“Không cần đâu, em nghỉ ngơi một lát là ổn thôi.”

Bỗng điện thoại anh ấy reo lên.

Tôi thấy anh bước sang một bên, lấy điện thoại ra nghe.

“Tôi đã nói rồi, chuyện cưới xin tôi sẽ tự sắp xếp.”

“Yên tâm, tôi sẽ không để ông nội phải ra đi trong tiếc nuối.”

Anh có vẻ hơi bực bội, châm điếu thuốc.

Ánh lửa từ điếu thuốc làm nổi bật đường nét góc cạnh trên gương mặt anh, đột nhiên tôi nhớ ra, hình như mình đã gặp người này ở đâu đó rồi.

Ngay lúc này, anh quay mặt lại, ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.

Tôi vội cúi mắt xuống.

Anh cất điện thoại rồi tiến về phía tôi, mùi thuốc lá nồng khiến tôi khó chịu và ho khan vài tiếng.

“Xin lỗi.” 

Anh lịch thiệp dập tắt điếu thuốc, sau đó chỉ vào chiếc áo vest tôi đang mặc: 

“Trả lại cho nhân viên phục vụ là được.”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, gật đầu nhẹ, đáp khẽ:

 “Vâng.”

Ánh mắt anh lướt qua tay tôi.

Tôi đang nắm chặt cổ áo vest của anh. Bên trong, chiếc váy đã bung ra, da thịt ở ngực chỉ còn cách một lớp mỏng dán ngực silicon, chạm vào lớp lót tinh tế của chiếc áo vest nam.

Đó là một cảm giác mập mờ mà chỉ mình tôi có thể cảm nhận được. Tôi hơi cúi người vì cảm thấy không thoải mái.

 Đến khi anh sắp quay đi, tôi khẽ nói.

“Lúc nãy, em nghe cuộc gọi của anh…”

“Liệu em có thể, cùng anh làm một giao dịch không?”

Tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn anh.

Có lẽ anh cần một người vợ, không gây rắc rối, và có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Còn tôi cần năm mươi triệu để giành lấy chút tự do mong manh của mình.

“Thỏa thuận? Cô Giang muốn cùng tôi làm thỏa thuận gì?”

Tôi quá căng thẳng nên thậm chí không nhận ra anh ấy đã biết tên của tôi.

“Anh… có phải cần một người vợ không?”

Tôi lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào anh ấy:

 “Tôi sẽ không gây bất cứ rắc rối nào cho anh, sẽ hết sức hợp tác.”

“Tất nhiên, khi anh không cần nữa, tôi cũng sẽ không bám lấy anh.”

Anh ấy đứng dưới ánh trăng nhìn tôi, chiếc áo sơ mi màu xám bạc và quần dài tối màu ôm sát cơ thể gầy gò nhưng vững chãi.

Đôi mắt sắc lạnh nhưng đường nét trên cằm lại đầy mạnh mẽ.

Tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ấy, giá trị của nó có lẽ có thể mua cả chiếc du thuyền sang trọng mà tôi đang đứng đây luôn ấy chứ.

“Cô có điều kiện gì?”

Tôi sững người, có chút xấu hổ, chậm rãi nói: 

“Tôi cần năm mươi triệu.”

“Dùng vào việc gì?”

Tôi hạ mi mắt, không dám nhìn thẳng vào anh ấy. Nhưng trước mặt một người lạ, dường như tôi lại có đủ can đảm để thể hiện sự yếu đuối và bất lực của mình.

“Vị hôn phu của tôi muốn hủy hôn, bên nhà họ yêu cầu trả lại một nửa sính lễ là năm mươi triệu, tôi không có số tiền đó.”

“Hủy hôn?” 

Anh ấy đột ngột nhìn tôi, ánh mắt sắc bén không nói nên lời.

“Đúng vậy, hủy hôn.” 

Tôi cười nhẹ, ngẩng mặt lên.

Gió biển cuốn lấy mái tóc dài của tôi, tôi nhìn xa xăm vào bóng đêm: 

“Tôi không còn đường nào để đi nữa, thưa anh.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play