4

“Nghe nói Trần Tổng vừa quay về Hong Kong hôm qua, tối nay sẽ tới dự tiệc.”

“Không thể nào, Trần tổng hầu như chẳng bao giờ tham gia mấy sự kiện thế này.”

“Đúng vậy, lần gần nhất ngài ấy xuất hiện trước công chúng là trên bản tin của đài truyền hình.”

Tôi ấn tay lên ngực, cố kiềm nén cơn đau mà đưa tay lục tìm thuốc trong túi.

Tiếng động làm hai người kia im bặt, rồi dần dần bước chân họ xa dần.

Trái tim tôi bắt đầu co thắt dữ dội, chiếc váy bó sát làm tôi như nghẹt thở.

Không kịp tìm thuốc nữa, tôi cố gắng tháo nút sau lưng trên chiếc váy ra để thở, nhưng thử vài lần vẫn không thành công.

Hôm nay mẹ tôi gọi người đến làm bộ móng mới cho tôi. Nó rất đẹp, nhưng lúc quan trọng này, nó lại có thể giết chết tôi.

Tôi ngửa mặt, thở dốc, tóc dài xõa xuống sàn gỗ, đôi môi tôi dần dần trở nên xám xịt.

Không xa lắm phía bên kia, bữa tiệc vừa mới bắt đầu. Vị hôn phu cũ của tôi và người tình của anh ta chắc đang ngọt ngào khiêu vũ với nhau trong tiếng chúc phúc của mọi người.

Còn tôi, có lẽ sẽ lặng lẽ chết trên sàn gỗ yên tĩnh này.

5

“Trần tổng, ngài có định vào trong bây giờ không?”

Trần Tông Đình không trả lời, chỉ nhận lấy hộp thuốc lá từ tay thư ký.

Anh ấy lấy ra một điếu thuốc màu xám nhạt, rồi mở một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

Điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay chưa được châm lửa, anh nhẹ nhàng nhúng đầu thuốc vào lớp bột hương liệu màu nâu đậm.

Rồi anh gạt nhẹ điếu thuốc, sau đó chìa tay về phía thư ký. Thư ký lập tức đưa bật lửa, Trần Tông Đình châm điếu thuốc.

“Đi trước đi, tôi hút xong điếu này đã.”

Trần Tông Đình nói rồi bước vài bước về phía lan can boong tàu.

“Nơi này gió lớn, ngài cẩn thận.”

Những người vây quanh anh liền tinh ý rời đi từng người một.

Lần trở về Hong Kong này, Trần Tông Đình nhất định sẽ tiến thêm một bước lớn. Từ nay, cả Hong Kong, nếu anh nói một, chẳng ai dám nói hai.

Buổi tiệc tối nay, người tổ chức đã nhờ vả đủ mối quan hệ để mời anh xuất hiện.

Ban đầu, anh chẳng mấy hứng thú, nhưng vừa về đến nhà đã bị người lớn thúc giục cưới vợ làm anh đau đầu.

Vậy là anh tranh thủ thời gian rảnh này để tránh đi. 

Nhưng khi điếu thuốc chỉ mới hút được một nửa, Trần Tông Đình đã chú ý đến bóng dáng mỏng manh yếu ớt phía xa.

Anh định dập tắt điếu thuốc và quay đầu bước ra chỗ khác thì bỗng nghe thấy một tiếng động trầm vang lên từ phía boong tàu.

Trần Tông Đình chầm chậm quay đầu lại nhìn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, bóng dáng kia ngã trên sàn boong, trông vô cùng quyến rũ và bí ẩn.

6

Gương mặt tôi chắc hẳn đã xanh xao và trắng bệch như một hồn ma.

Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, gương mặt ấy đã mất đi vẻ đẹp, chỉ còn lại chút méo mó vì đau đớn và khó thở.

Tôi nhìn người đàn ông lạ trước mặt, như bám víu vào một cành cây cứu mạng mà dồn hết sức giữ lấy.

Tay áo của anh ta bị tôi nắm chặt. Bản năng sinh tồn khiến tôi có sức mạnh chưa từng có.

Tôi đã kéo tay anh ấy lại, sau đó đặt ngay vào ngực mình.

Tôi thở hổn hển một cách đáng sợ, nhịp tim đập hỗn loạn không theo nhịp nữa rồi.

Anh ấy nhìn tôi một cái, như thể đã hiểu vấn đề của tôi. Sau đó anh quỳ xuống, những ngón tay dài nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói trầm tĩnh hỏi: 

“Khóa kéo váy ở đâu?”

Tôi không nói được gì, chỉ biết cố gắng nắm lấy tay anh ấy và đặt lên ngực mình.

Anh nhíu mày một chút, rồi lấy tay tôi ra, cúi đầu nhìn vào cổ váy. Ngay sau đó, hàng cúc ẩn phức tạp đã được ngón tay anh tháo ra.

Tôi chỉ cảm thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, sự thắt chặt ở lồng ngực và phổi biến mất ngay lập tức. Không khí tràn vào, tôi tham lam hít thở từng hơi một.

Nhưng tôi hoàn toàn quên mất rằng, hôm nay mình mặc chiếc váy ôm sát cơ thể, chỉ dán miếng dán ngực hình hoa trước ngực.

Giờ đây, phần trước của váy đã mở toang… Tất cả đã bị anh ấy nhìn thấy hết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play