Mạnh Hoài Thanh bị Tông Lệnh nghiêm khắc quở trách, sau đó được thả ra.

Ta cũng không mong có thể nhốt hắn lâu chỉ vì chuyện này.

Chỉ cần cho hắn một bài học, làm tổn hại thanh danh của hắn một chút.

Để xem sau này hắn còn giả làm quân tử đoan chính thế nào?

Vài ngày sau, kinh thành bắt đầu xuất hiện lời đồn về ta.

Nói rằng khi ở Bắc Yến, môi son bị hàng ngàn người nếm, thoát y múa trước đàn ông Bắc Yến, thậm chí sảy thai đến năm, sáu lần.

Những lời đồn này, bất kể là ai tung ra, ta trực tiếp tiến cung, òa khóc trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Ta là nghĩa nữ của Hoàng thượng, mang danh hiệu công chúa, hòa thân vì đất nước, bắt sống Hoàng đế địch quốc.

Hoàng thượng từng đích thân khen ngợi ta là công thần.

Giờ đây truyền ra những lời đồn nhảm như vậy, chẳng phải đánh vào mặt Hoàng thượng sao?

Hơn nữa, càng chứng minh rằng, ta vì Nam Sở hy sinh tất cả, chịu đựng bao đau khổ ở Bắc Yến.

Ta xứng đáng được đền bù thật tốt.

Thế nên, lời đồn có thể tổn hại ta sao?

À, nếu như tâm lý ta yếu đuối, để ý đến danh tiết của nữ nhân, có khi thật sự treo cổ tự vẫn rồi.

Nhưng đó là ta đi hòa thân!

Ta chính là công thần.

Xứng đáng được triều đình Nam Sở ban thưởng, dân chúng kính ngưỡng.

07

Hoàng thượng ban cho ta vàng bạc châu báu cùng gấm vóc lụa là.

Ân điển mênh mông.

Lúc xuất cung, bên tai ta toàn là những lời nịnh nọt tâng bốc.

Ngay cả phụ thân khi nhìn thấy ta cũng tránh né, không dám đối diện.

Ta ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu hãnh.

Dù những lời đồn đó có là thật, thì sao chứ?

Người nên tự cảm thấy hổ thẹn chính là những kẻ vô năng chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân.

Không đến hai ngày, Đại Lý Tự đã tra ra nguồn gốc lời đồn.

Mạnh Hoài Thanh thừa nhận chính hắn là kẻ phái người tung tin để hủy hoại danh tiếng của ta.

Hắn muốn lấy răng trả răng, dùng cách này để trả đũa ta.

Kết quả, Mạnh Hoài Thanh bị cách chức, phụ thân hắn cũng bị Hoàng thượng trách mắng, bị phạt bổng lộc một năm.

Phủ công chúa đã xây xong.

Ta chọn ngày lành chuyển vào.

Quà mừng tân gia liên tục được gửi đến.

Ta mở tiệc đáp lễ.

Khách khứa đông đúc, phủ đệ nhộn nhịp như chợ.

Phụ mẫu ta và kẻ thế thân kia cũng đến.

Mẫu thân bước đến trước mặt ta, khẽ hắng giọng rồi nói:

“Tương Nghi, con đúng là trẻ con, có bao nhiêu quý nhân ở đây mà con dám ngồi ở vị trí chủ tọa?”

Ta nheo mắt, lạnh lùng nhìn bà.

Nhưng bà ỷ vào thân phận mẫu thân, không hiểu được sắc mặt của người khác, nhất quyết ra vẻ trước mặt ta.

Ta cười lạnh:

“Năm năm trước, khi phụ thân để con đi hòa thân, mẫu thân đã nói gì với con?”

Ánh mắt mẫu thân dao động, bà nhìn quanh một lượt, vô thức lùi nửa bước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play