01

Ta đặt lưỡi đao kề sát cổ Hoàng đế Bắc Yến, chờ đợi đại quân Nam Sở tiến vào điện Thái Cực.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, ta nhướng mày mỉm cười:

“Đại tướng quân, các ngươi để bổn cung đợi lâu thật đấy.”

“Thuộc hạ cung nghênh công chúa hồi triều!”

Bắt sống hoàng đế Bắc Yến, công lao của ta so với kiếp trước còn lớn hơn.

Vì vậy, khi trở về Nam Sở, hoàng thượng đích thân dẫn văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón.

Không chỉ nghênh đón đại quân khải hoàn, mà còn nghênh đón trưởng công chúa Trường Ninh vì quốc gia hòa thân.

Năm năm trước, Hoàng thượng không nỡ để con gái ruột hòa thân, bèn chọn một nữ tử từ gia đình đại thần.

Phụ thân ta vì vinh hoa phú quý, đã dâng ta lên.

Hoàng thượng nhận ta làm nghĩa nữ, ban phong hiệu Trường Ninh.

Ta nhẹ nhàng hành lễ:

“Phụ hoàng, nhi thần may mắn không phụ mệnh, giúp Đại tướng quân diệt Bắc Yến, bắt sống phế đế.”

Hoàng thượng vui mừng nói:

“Con ngoan, công lao của con là lớn nhất.”

Đó chính là điều ta muốn nghe.

Từ nay về sau, ai cũng không thể phủ nhận, ta là công thần của Nam Sở.

Đêm đó, trong cung mở yến tiệc, để ta cùng các tướng sĩ tẩy trần.

Ta ngồi bên cạnh đế hậu, cùng họ nhập tiệc.

Chỗ ngồi của ta được xếp đầu hàng trong số các công chúa.

Ta muốn để tất cả mọi người biết rằng, ta không phải là kẻ bị bỏ rơi.

Những đau khổ và tủi nhục ta chịu ở Bắc Yến, nay khi trở về Nam Sở, tất cả đều trở thành huy chương của ta.

Ai dám khinh thường ta một chút, nhục mạ ta một lời, đó mới là tội lớn thực sự.

Ánh mắt ta lướt qua các vị quan lớn cùng tiểu thư, công tử, chạm phải ánh nhìn của Tống Phương Lê.

Gương mặt nàng có sáu, bảy phần giống ta, chỉ cần nhướng mày đã mang vạn phần phong tình.

Nhìn vẻ ngoài ngây thơ vô hại ấy, nhưng nàng chính là kẻ đã hại ta kiếp trước.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play