Trong mắt nó, chuyện ta vâng mệnh hòa thân trở thành một tội lỗi.
Khi ấy, ta định xử trí nó ngay tại chỗ, nhưng phụ mẫu ta hết lần này đến lần khác ngăn cản, còn trách ta tàn bạo vô tình.
Lần này, con nha hoàn sau khi bị đánh đã nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu:
“Ta là nha hoàn của phu nhân!”
Dung Nguyệt cười lạnh:
“Ta là đại cung nữ do Hoàng hậu nương nương phái đến cho công chúa.”
Vừa nhắc đến Hoàng hậu, con nha hoàn lập tức cụp đuôi im bặt.
Ta bảo người trói nó lại, áp đến tiền viện, công khai phạt đánh bằng gậy.
Mẫu thân và Tống Phương Lê đến rất nhanh.
Con nha hoàn như thấy được cứu tinh, vội khóc lóc cầu cứu:
“Phu nhân, tiểu thư, cứu nô tỳ với!”
Mẫu thân, giống như kiếp trước, lại trách móc ta.
Bà đau đớn nói:
“Sao ta lại sinh ra đứa như ngươi chứ?”
Ta khẽ nhướn mày, nhắc nhở bà:
“Không có ta, các người có được vinh hoa phú quý như bây giờ không?”
“Ta vì nước hòa thân, ngay cả Hoàng thượng cũng nói ta là công thần, tại sao trong miệng mẫu thân, ta lại trở thành tội nhân?”
“Chẳng lẽ mẫu thân đang nói, Hoàng thượng sai rồi sao?”
Mẫu thân sợ đến mặt tái nhợt, vội vàng chối bỏ.
Phụ thân cuối cùng cũng chạy tới, ta tốt bụng kể lại cho ông nghe, rằng mẫu thân đã bất kính với Hoàng thượng như thế nào, dám nói Hoàng thượng sai.
Phụ thân giơ tay, cho mẫu thân một bạt tai.
Ta ra hiệu cho thị vệ thả bà ra.
Hai người họ lập tức lao vào nhau mà cấu xé.
Cảnh tượng chó cắn chó này, thật thú vị.
Kiếp trước, ta không được thấy, đúng là đáng tiếc.
06
Kiếp trước, vì quá xem trọng tình thân, ta để bọn họ đè đầu cưỡi cổ.
Kiếp này, ta rộng lượng để mụ quản gia giảng quy củ cho họ.
Ta là công chúa.
Ở Thẩm phủ, không phải ta phải đến thỉnh an ai, mà là bọn họ phải hành lễ và thỉnh an ta.
Buổi chiều, Mạnh Hoài Thanh đến tìm ta.
Hắn ân cần săn sóc, muốn nối lại tình xưa với ta.
Ta mân mê móng tay, lạnh nhạt hỏi:
“Vậy Tống Phương Lê thì sao?”
Hắn chân thành nói:
“Tương Nghi, nàng ấy quá giống nàng.”
“Năm năm qua, không lúc nào ta không nhớ đến nàng. Chỉ khi nhìn thấy nàng ấy, nỗi tương tư này mới có thể vơi bớt phần nào.”
“Trong lòng ta, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Nay nàng đã trở về, sao ta còn có thể nghĩ đến người khác?”
Những lời này, hắn không cảm thấy tự mình mâu thuẫn sao?
Nhưng, ta cũng chẳng bận tâm.
Điều quan trọng là, hắn lại dùng mỹ nam kế với ta.
Hy sinh lớn như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Nếu là cách nghĩ trước đây của ta, ta hẳn sẽ giả vờ hòa nhã, trước tiên điều tra mục đích thật sự của hắn.
Nhưng hiện tại, ta chỉ cảm thấy hắn đáng ghê tởm.
Ta nhướng mày, lạnh lùng chế nhạo:
“Đồ không biết xấu hổ, dám mơ tưởng bổn cung. Người đâu, áp hắn đến Tông Nhân phủ!”
Ta có thể cho hắn sắc mặt tốt sao?
Vậy chẳng phải uổng phí cơ hội sống lại sao?
Thị vệ áp giải Mạnh Hoài Thanh đến Tông Nhân phủ.
Ta bảo Dung Nguyệt đi cùng, trình bày rõ ràng sự việc với Tông Lệnh.
Trên đường, bất kể ai cản cũng vô dụng.
Phụ mẫu ta, phụ mẫu của Mạnh Hoài Thanh, tất cả đều đến cầu xin ta.
Nhưng ta dầu muối không thấm.
Ta thà ngồi ngẩn người còn hơn để ý đến họ.