Trước mặt mọi người, ta không ngại giúp bà nhớ lại.
“Mẫu thân nói, người và phụ thân sinh ra con, để con hy sinh vì vinh hoa phú quý của nhà họ Thẩm, coi như con trả hết công ơn sinh thành. Từ nay về sau, coi như không có đứa con gái này.”
“Người còn nói, con lòng dạ độc ác, điều người hối hận nhất là sau khi sinh con ra không trực tiếp bóp chết con.”
Cả sảnh đường sững sờ, những tiếng thì thầm xôn xao không ngừng vang lên.
Huống hồ, bất kể người khác bàn tán gì sau lưng, ta vẫn là nghĩa nữ của đương kim Hoàng thượng, Trường Ninh công chúa danh chính ngôn thuận.
Những lời phỉ báng ta, nếu xét lớn ra, chính là tội đại bất kính.
Mẫu thân không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh, gương mặt bà lộ rõ vẻ lúng túng, muốn phát cáu với ta nhưng lại không dám, cuối cùng đành ngượng ngùng ngồi xuống.
Phụ thân đứng bên, không những không khuyên nhủ mẫu thân, mà còn ra vẻ bảo bà an phận, làm như ông là người thấu tình đạt lý.
Thực chất, chỉ là hèn nhát.
08
Tống Phương Lê bước đến chỗ Chiêu Ninh, thân thiết nói:
“Công chúa, đã lâu không gặp. Ta mới học được hai món điểm tâm Giang Nam, muốn mời công chúa nếm thử.”
Nàng đang muốn dựa vào Chiêu Ninh để củng cố địa vị.
Năm năm quả thật là một quãng thời gian dài.
Dài đến mức Tống Phương Lê quên mất thân phận của mình, quên mất rằng nàng có chỗ đứng trước mặt hoàng thân quốc thích là nhờ ai.
Chiêu Ninh không cho nàng sắc mặt tốt, lạnh giọng nói:
“Muốn vào Ngự Thiện phòng làm việc, ngươi có thể hỏi xem có vị vương gia hay đại thần nào ở đây sẵn lòng tiến cử ngươi không?”
Tống Phương Lê sững người, rồi khẽ cúi đầu, nơi khóe mắt lăn ra một giọt lệ, như muốn rơi mà không rơi, dáng vẻ vô cùng đáng thương khiến ai nhìn cũng động lòng.
Tiếc rằng, ta không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc.
Ta cười khẩy một tiếng, không che giấu sự mỉa mai trong ánh mắt.
Rồi cầm lấy trái quýt đã bóc sẵn trên bàn, bẻ làm đôi, đưa một nửa cho Chiêu Ninh:
“Chiêu Ninh, ta ăn không hết, chia cho muội một nửa.”
Đôi mắt Chiêu Ninh lập tức sáng lên, hớn hở chạy đến, ngọt ngào nói:
“Cảm ơn Tương Nghi tỷ tỷ.”
Ta hài lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tống Phương Lê.
Khóe môi ta cong lên, ra hiệu cho Chiêu Ninh ngồi bên cạnh mình.
Nàng được sủng ái mà kinh ngạc, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thái độ của Chiêu Ninh đã đủ nói lên tất cả.
Ta muốn tất cả mọi người biết rằng, ta đã trở về, không phải bất kỳ ai cũng có thể thay thế ta.
Để xem từ nay về sau, còn ai dám tâng bốc Tống Phương Lê, còn ai ngu ngốc dâng cho nàng vinh hoa phú quý?
Khi Tống Phương Lê trở lại chỗ ngồi, những người trước đó vui vẻ trò chuyện với nàng đều im bặt.
Mẫu thân kéo tay nàng thì thầm, lúc xót xa, lúc tức giận.
Thật nực cười.
Ta chịu đủ cay đắng, họ nhờ ta mới có được vinh hoa phú quý để sống an nhàn.
Kết quả, không những không ghi nhớ ơn ta, còn muốn ta chết.
Trên đời này có đạo lý như vậy sao?
Ta không nhịn được mà hoài nghi, ta thực sự là con ruột của họ sao?
Có lẽ, Tống Phương Lê mới là nữ nhi ruột của họ.
Còn ta, chỉ là đứa trẻ nhặt được.
09
Tống Phương Lê lại trèo lên được cành cao, trong số những người vây quanh nàng ta, lại thêm cả Tứ hoàng tử.
Nàng ta múa đến trước mặt ta, vu oan rằng ta đẩy nàng xuống nước.
Vậy thì ta nhất định phải khiến chuyện này trở thành sự thật.
Ta cầm một cây củi đang cháy, ấn nàng ta xuống nước, để nàng uống thêm vài ngụm nước.
Nàng ta dọa nạt ta:
“Thẩm Tương Nghi, ngươi dám đối xử với ta như vậy, Tứ hoàng tử sẽ không tha cho ngươi!”
Thật tiếc, ta là loại người không cần mạng, ai sợ ai?
Mỗi lần nàng ta ngoi lên, ta lại ấn xuống.
Ta nhếch mép:
“Ngươi có tò mò vì sao Tứ hoàng tử không kịp thời xuất hiện, giờ này vẫn chưa đến cứu mỹ nhân không?”
Nàng ta như nỏ mạnh hết đà, căm hận trừng mắt nhìn ta.
Ta tốt bụng nói cho nàng biết:
“Bởi vì, hắn đang tán tỉnh một mỹ nhân khác rồi.”