Trên thân ba người giống như đè nặng một tòa núi lớn, muốn giữ hơi thở cũng rất khó khăn, căn bản không thể nhúc nhích.
Ở địa phương bọn họ nhìn không thấy, ba tiểu người giấy tròn trĩnh đang tự nắm tay ngồi trên người bọn họ. Chẳng qua bởi vì tóc đỏ bọn hắn cũng không phải người tội ác tày trời như Nham Vượng ba người, cho nên tiểu người giấy chỉ ngồi bất động, làm cho bọn họ cảm nhận gánh nặng đè trên thân thể, nhưng hồn phách cũng không bị tổn hại.
Ba người còn không biết Ngụy Diễn dùng thủ đoạn vượt qua suy đoán người thường, chỉ cho là một lát không gặp Ngụy Diễn biến thành lợi hại, hoặc là đối phương luôn giấu nghề - vô luận là thế nào, bọn hắn cũng không thể đắc tội.
Bọn hắn vốn là kẻ mềm nắn rắn buông, vả lại cũng không muốn chết khái với Ngụy Diễn, mắt thấy tình thế bất lợi, liền nghĩ 36 kế chạy là tốt nhất.
Nhưng Ngụy Diễn cũng không nhẹ nhàng như vậy thả bọn họ đi:
- Sau này không được tìm tôi cùng người nhà của tôi phiền phức, nếu không gặp một lần đánh một lần.. biết?
Hắn vừa nói vừa giẫm một cước xuống mặt đất, nháy mắt nơi đó hiện ra một cái hố rạn vỡ!
Tôi, tôi kháo!
Tóc đỏ bị một màn này dọa sắc mặt trắng bệch, nuốt nước bọt liên tục gật đầu:
- Biết, đã biết, ca, Ngụy ca, chúng tôi sẽ không bao giờ lại đến quấy rầy ngài!
Trước kia Ngụy Diễn không phải luôn giả heo ăn cọp đi? Đúng rồi, cha của hắn từng đi lính nên đánh giỏi, hắn khẳng định cũng thế!
Mặc dù Ngụy Diễn không xác định bọn hắn có thật sự bỏ qua hay không, nhưng lúc này cũng không muốn lãng phí thời gian trên người bọn họ, bởi vậy gọi tiểu người giấy quay trở về:
- Đi, các anh đi thôi.. Tóc đỏ, anh vẫn nên quay về nhìn xem bà nội của anh đi, mặt khác, các anh đều còn trẻ, cho dù đi trường học nghề dựa vào hai tay của mình trong sạch kiếm tiền cũng tốt hơn.
Tướng mạo tóc đỏ hung hãn, lông mày thưa thớt còn ngắn, chóp mũi lõm xuống, môi mỏng hơn nữa khóe môi rũ cụp, hai má không thịt, chính là một bộ khuôn mặt duyên người thân mỏng cạn, nhưng mọi sự không có tuyệt đối, vành tai của hắn thịt dày trên tai còn có mụt ruồi, đại khái đây là nguyên nhân vì sao hắn còn có thể cùng bà nội sống dựa vào nhau nhiều năm qua.
Nhưng bởi vì hiện tại tóc đỏ từ hỗn xã hội chuyển qua hỗn đen, thân mình là làm việc ác, dùng thế hệ trước nói là tổn hại đức hạnh, "báo ứng" dĩ nhiên thể hiện trên thân duyên của hắn.
Nhưng hắn gặp được chính mình, Ngụy Diễn cảm thấy coi như là "duyên phận", dù sao lão nhân gia cũng là vô tội, nói nhiều một câu cũng không ảnh hưởng cái gì, đến lúc đó kết quả như thế nào thì xem cá nhân hắn có chịu nghe lọt tai hay không.
Dù sao làm miễn phí bao nhiêu đây cũng là đủ rồi.
Về phần khuyên bảo bọn hắn học nghề đi làm việc đàng hoàng, hoàn toàn là vì trong khoảng thời gian này hắn luôn nghe Ngụy Nhạn nhắc nhở mỗi ngày mà thôi.
Tóc đỏ nghe mình bị gọi "tóc đỏ" giận mà không dám nói gì, chỉ cảm giác hơi thở của mình thông thuận rồi thì cùng hai lông vàng dìu dắt nhau chuồn ra khỏi ngõ nhỏ.
Ngụy Nhạn không có đồng hồ, cũng không biết qua bao lâu chỉ có thể thầm đếm số trong lòng, ánh mắt chăm chú nhìn vào ngõ tắt nhỏ, hạ quyết tâm nếu còn không gặp người thì nàng phải đi tìm cha.
Cũng may đợi nàng đếm đến 248 thì một thiếu niên vẻ mặt thản nhiên đi ra – còn không phải là Ngụy Diễn sao!
Trong lòng Ngụy Nhạn vui vẻ, theo bản năng chạy tới:
- Anh, anh không sao chứ?
Hỏi xong còn nhìn ra phía sau hắn – mấy tên lưu manh kia đâu?
- Không có việc gì, bọn hắn vẫn thật dễ nói chuyện.
Kỳ thật giải quyết ba người tóc đỏ dùng chưa tới ba phút, lúc sau đem du hồn siêu độ xong mới đi ra.
- Ôm có mệt hay không? Đưa anh cầm đi, con gái đi dạo phố chỉ cần phụ trách đi phía trước thoải mái là tốt rồi.
- Anh nghe cách nói này ở đâu vậy chứ.
Ngụy Nhạn mặt đỏ lên, chỉ cảm thấy Ngụy Diễn càng lúc càng giống như anh trai trong lý tưởng, nhưng nàng thật vất vả mới có được một con thú nhồi bông lớn như vậy, nàng còn chưa ôm đủ đâu.
- Em cũng không phải loại con gái được chiều chuộng, hơn nữa đồ chơi này cũng không nặng!
Vì chứng minh cách nói của mình, nàng còn thưởng thức đem rối heo cùng gấu ôm chặt trong lòng mình.
Ngụy Diễn vừa nhìn thấy bởi vì hành động của nàng làm cho con gấu đồ chơi dính sát trước ngực nàng, cố gắng tranh thủ một chút:
- Khụ.. nhưng em cứ ôm như vậy sẽ mệt, hơn nữa tay lộ bên ngoài sẽ lạnh.
- Không được! Em có thể làm.. a, cha tới rồi, ca, anh đi nhanh lên!
Ngụy Nhạn xoay người, cũng không tiếp tục hỏi chuyện của ba người tóc đỏ, ôm hai con rối chạy đi.
Ngụy Diễn sờ mũi – hắn có nên dùng thêm tiền đổi người máy hay không? Đồ chơi con gấu hình như có chút trêu chọc bé gái yêu thích nhiều hơn a?