Ba thanh niên lưu manh càng xem Ngụy Diễn càng không vừa mắt, trong đó một tên tóc đỏ phun rễ cỏ ngậm trong miệng, ánh mắt trợn lên, đang định chửi ầm ĩ thì Ngụy Diễn mở miệng trước nói:

- Vừa lúc khó gặp được vài vị, tôi cũng có chuyện muốn nói với các anh, nhưng nơi này không thích hợp, chi bằng tìm nơi tốt hơn?

Nơi tốt?

Ánh mắt ba người chợt sáng lên, theo bản năng tưởng là quán cơm nhỏ hay là internet, tiếp tục vừa nhìn xung quanh người đến người đi, cũng đích xác không tiện làm đại sự, vì thế tóc đỏ hừ lạnh một tiếng:

- Xem như tiểu tử mày thức thời!

Ngụy Diễn cũng không giải thích, đưa đồ chơi con gấu nhét vào trong lòng Ngụy Nhạn:

- Nhạn Nhạn, trước giúp anh cầm trong chốc lát.

Hắn chợt dừng một chút, giảm thấp thanh âm:

- Chỉ năm phút mà thôi.

Nghe vậy Ngụy Nhạn tuy có hoài nghi, nhưng vẫn không tự giác thả lỏng một chút – năm phút, không thể đi internet a?

Ba lưu manh nhìn thấy Ngụy Diễn cũng không quay đầu lại đi lên phía trước, nhìn nhìn lẫn nhau.

- Chúng ta có đi hay không?

Một lưu manh hỏi, sao hắn cảm thấy được Ngụy Diễn có điểm không đúng lắm đây?

Tóc đỏ nhìn chằm chằm bóng lưng Ngụy Diễn vài giây, sau đó cắn răng:

- Đi, sao lại không đi! Chúng ta có ba người còn sợ hắn sao!

Ngụy Diễn cũng không tính toán dẫn bọn hắn đi thật xa, dù sao hắn để lại một mình Ngụy Nhạn đứng đợi cũng lo lắng, bởi vậy lựa chọn hẻm nhỏ bên cạnh cửa hàng bán vật phẩm trang sức – đáng nhắc tới chính là, trong huyện Nguyên Khẩu loại hẻm nhỏ này đặc biệt nhiều, nhất là nằm giữa khu cũ cùng mới của đường dành riêng cho người đi bộ.

Loại hẻm nhỏ này chủ yếu dùng đá xây, lại dùng xi măng chà một tầng vôi phấn trắng, trải qua gió táp mưa sa đều bong ra từng mảng, nhìn qua có chút già cỗi.

Ngụy Diễn đi vào, xác định người bên ngoài lui tới sẽ không quá chú ý chỗ này liền ngừng lại.

Ba người đi theo phía sau cũng thuận thế ngừng lại:

- Như thế nào không đi?

Ngụy Diễn:

- Nơi này khá im lặng, thích hợp nói chuyện. Tôi cũng không chậm trễ thời gian, chỉ một câu – trước đó các anh hại tôi thiếu chút nữa đã chết, nhưng cũng có nguyên nhân do chính bản thân tôi tạo thành, cho nên thanh toán xong, từ nay về sau đường ai nấy đi.

Ba người vừa nghe, nhé a, tiểu tử này quả nhiên trời sinh phản bội! Phải giáo huấn hắn một chút!

Tóc đỏ vung nắm tay muốn đánh Ngụy Diễn, lại bị hắn nhanh hơn một bước chụp lấy nắm tay:

- Từ từ nói chuyện, tại sao phải động thủ đây? Huống hồ, nếu tôi là anh, tôi sẽ không ở chỗ này lãng phí thời gian, mà là nhanh chóng về nhà hơn nữa gọi điện cho bệnh viện, cúp thẻ khám bệnh gấp cho bà nội của anh tốt hơn.

Đồng tử tóc đỏ chợt co rút lại, lần này là thật sự tức giận.

Từ khi tóc đỏ còn rất nhỏ thì cha mẹ ly dị, ba ba hàng năm ở bên ngoài làm công, chỉ có ăn tết mới về nhà vài ngày, bình thường hắn sống cùng bà nội.

Mấy năm trước cha hắn lập gia đình mới, rất nhanh lại sinh nhi đồng, vì thế cũng không để bụng đứa con trai ở quê như hắn.

Nhất là từ sau khi tóc đỏ được 18 tuổi trưởng thành, rõ ràng dứt khoát ném bỏ không quản tới.

Tóc đỏ cũng muốn ra ngoài làm công gây dựng sự nghiệp, nhưng cảm tình bà cháu rất tốt, bởi vì lo lắng cho bà nội cho nên mới làm lưu manh cho Thanh Long bang ngay trong thị trấn này.

Cho nên giờ phút này nghe được lời nói giống như nguyền rủa của Ngụy Diễn, lập tức đỏ mắt.

Hắn còn muốn đấm vào mặt Ngụy Diễn, nhưng phát hiện nắm tay của mình không cách nào cử động.

Đáng giận, là chuyện gì xảy ra?

Hai lông vàng bên cạnh hắn không cảm giác có gì không thích hợp, mắng to làm như muốn xông lên quần ẩu.

Ba giây sau, chỉ còn lại một người đứng thẳng.

Ngụy Diễn:

- Xem đi, tôi đã nói, có thể từ từ nói chuyện thì nói, tại sao muốn động thủ đây?

Ba người tức giận muốn hộc máu, nhưng vừa rồi Ngụy Diễn dùng một chiêu đem bọn hắn phóng ngã cũng là thật sự, hơn nữa lúc này bọn hắn vẫn chưa thể đứng dậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play