- Ngụy Diễn, anh đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ có một mình anh ngâm mình trong nước đắng! Tôi cũng thống hận tại sao mình là nhi đồng của gia đình không có tiền! Anh có biết muốn mua một quyển sách tham khảo chỉ mười đồng tiền cũng không mua nổi, chỉ có thể làm mặt dày hỏi bạn học sao chép là cảm giác gì sao? Anh không biết! Bởi vì anh chỉ biết trốn học đi chơi game lại hỗn với tên côn đồ! Anh cho là mình hỗn xã hội sẽ có thể nổi tiếng ăn ngon uống ngon như đám giang hồ trong phim xã hội đen sao? Đó đều là hỗn cầu lưu manh không có tương lai cùng hi vọng! Van cầu anh thanh tỉnh một chút đi! Đừng đem gia đình vốn đã lung lay sắp đổ này chia rẽ! Chính anh muốn chết cũng đừng đem tôi cùng cha đều liên lụy đi vào!

Lời lên án tê tâm liệt phế mang theo tiếng khóc nức nở giống như một thanh đao nhọn đâm thẳng trái tim, làm cho Ngụy Diễn vừa có chút thanh tỉnh khó chịu muốn cuộn tròn, đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc.

Từ nhỏ tới lớn còn chưa có ai dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn, đại đa số hoặc là mang theo thỉnh cầu cùng kính sợ, hoặc là mang theo giả tạo không thật tự cho là đúng, người trước phần lớn có điều cầu hắn, hi vọng có thể hỗ trợ giải quyết yêu ma quỷ quái, người sau tự cho mình lớn tuổi bãi cái giá trưởng bối với hắn.

Nhưng loại dùng thanh âm chỉ trích nhưng trong giọng nói khó nén lo lắng quan tâm, cũng là lần thứ nhất.

Mặt khác, trốn học chơi game.. đây là tình huống gì?

Hắn thật thích học tập, chẳng qua bởi vì nguyên nhân thân phận từ nhỏ tới lớn không có cơ hội trải qua cuộc sống vườn trường, nếu hắn còn có cơ hội an ổn ngồi trong lớp học, hắn nhất định sẽ chuyên tâm học tập mỗi ngày hướng về phía trước!

Vừa nghĩ như vậy, đầu của hắn chợt nhói đau.

Trong mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng làm cho hắn khẳng định hiện tại mình đang nằm bệnh viện, chẳng lẽ đại nạn không chết nhặt được cái mạng trở về?

Nỗ lực mở mắt ra, ánh vào mi mắt là vách tường trắng có chút ố vàng, cùng với một cô gái đang khóc sướt mướt nơi đầu giường.

Nói là khóc sướt mướt, kỳ thật cũng không rõ ràng, dù sao vẻ mặt cô gái phi thường hung ác, giống như đối tượng bị nàng khóc lóc kể lể đã làm ra chuyện xấu tội ác tày trời gì đó.

Nga, đối tượng kia chính là mình – lúc này Ngụy Diễn chợt cảm giác như thế.

Cô gái khóc lóc kể lể - Ngụy Nhạn – khi nhìn thấy anh trai không biết chuyên tâm học tập, chỉ biết trốn học hỗn xã hội, tụ tập đánh nhau mở mắt, trong lòng chợt buông lỏng đồng thời vẻ mặt càng thêm hung ác trừng mắt liếc hắn, sau đó không đợi Ngụy Diễn có điều gì tỏ vẻ, liền bỏ chạy ra ngoài:

- Bác sĩ! Chị y tá, anh của tôi tỉnh rồi!

Động tác của đối phương thật sự quá nhanh, Ngụy Diễn thậm chí còn chưa kịp há mồm làm cho đối phương dừng lại.

- Ai, chàng trai, sau này cậu nên chuyên tâm học tập đi.

Bên cạnh vang lên thanh âm làm Ngụy Diễn sửng sốt, sau đó quay đầu liền chứng kiến là một bà cụ khoảng sáu mươi tuổi, nhìn bộ dáng hẳn là người chung phòng bệnh.

Không cần nghĩ cũng biết loại bệnh viện sơ sài thế này, cũng không khả năng cho mỗi bệnh nhân một phòng riêng.

Bà cụ kia nhìn có chút mập giả tạo, Ngụy Diễn theo bản năng xem tướng – người này mắt quá nhỏ, thoáng ố vàng, xem người còn mang theo một cỗ hung tướng, xương gò má cao ngất, khóe môi nhếch lên cho người ta cảm giác là người cay nghiệt thiếu tình cảm, nói vậy bình thường ở chung với người xung quanh cũng không quá mức khoái trá.

Rất nhanh lời nói của đối phương cũng xác minh định luận của Ngụy Diễn:

- Nè, oa nhi, tôi nghe em gái của cậu nói cậu là một tên lưu manh sao?

Không đợi Ngụy Diễn trả lời, bà ta chép miệng:

- A, đi làm lưu manh lại có tiền đồ gì? Nói cho cậu biết, gần nhà tôi có một oa nhi, cũng là từ nhỏ không thích học tập đi ra ngoài hỗn xã hội, kết quả hiện tại hơn ba mươi, người vợ cũng cưới không nổi! Một là trong nhà không có tiền, hai là biết hắn làm lưu manh, nữ nhân nào nguyện ý sống với hắn? Cha mẹ hắn mỗi ngày đều gấp đến mức luôn khóc, chậc chậc..

Ở mặt ngoài nghe lời như là đồng tình người, nhưng phối hợp khuôn mặt của bà ta cũng nghe ra được chỉ là lời bát quái, thậm chí coi đó là án lệ mỉa mai Ngụy Diễn.

Ngụy Diễn cũng không thích thái độ của bà già này, nhưng lời của bà ta đích xác cũng cho hắn tin tức hữu dụng.

Hắn đại khái hiểu được tình cảnh hiện tại của "chính mình" – ước chừng còn đang học trung học, nhưng không học giỏi, trốn học chơi game đánh nhau, còn muốn đi hỗn xã hội, sau đó lại bị ba ba của mình đánh..

Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân làm cho hắn nhập viện, mà là bởi vì vị cha mình cho một tát tai thì giận dỗi rời nhà, sau đó cùng "đại ca" hỗn, ở trong một lần lưu manh đánh nhau bị chém, lưu manh còn cho rằng hắn sẽ chết nên bỏ lại hắn lập tức giải tán, may mắn có người hảo tâm phát hiện báo cảnh..

Cũng không trách vừa rồi cô bé kia.. nga, là em gái của nguyên chủ có thái độ như vậy, thật sự là loại tình huống này dù là ở trên người ai cũng không có biện pháp bảo trì vẻ ôn hòa nhã nhặn.

Đúng vậy, Ngụy Diễn xác định mình là sống lại – sống lại trên người một trẻ vị thành niên còn chưa được mười tám tuổi.

Nhưng cũng không phải hắn nghĩ tới trí nhớ gì, mà là bởi vì hắn "nhìn" thấy một quỷ hồn đang ở giữa không trung giương nanh múa vuốt với chính mình:

- Hàng giả! Mau cút ra khỏi thân thể của tôi!

Bình sinh Ngụy Diễn ghét nhất bị người khác uy hiếp, cho nên dù biết mình chiếm thân thể của đối phương là không thỏa đáng, nhưng cũng không có sắc mặt tốt, nhẹ nhàng phất tay đã đem quỷ hồn áp dưới sàn:

- Nếu tôi là cậu, cũng sẽ không chỉ biết quang quác nói chuyện.

Thanh âm dông dài bên tai chợt ngừng lại, Ngụy Diễn ý thức được bên cạnh còn có người khác, phỏng chừng bà già kia còn cho rằng mình nói chuyện với bà ta đi?

Quay đầu lại, quả nhiên chứng kiến bà già vừa rồi đang nhếch miệng, sắc mặt cũng không dễ xem – bà ta có ý tốt trái lại còn không được cảm kích? Xem ra lưu manh chính là lưu manh, cũng giống như thứ hàng sa đọa kia giống nhau, hết thuốc chữa.

Như vậy nghĩ tới, bà già cũng không tiếp tục dùng mặt nóng thiếp mông lạnh tự tìm phiền phức, hừ một tiếng xoay người đưa lưng về phía Ngụy Diễn, lưu cho hắn một cái gáy đầu bạc tràn ngập vẻ khinh thường.

Ngụy Diễn cảm nhận được người chung phòng bệnh không thoải mái, nhưng hắn làm theo ý mình quen rồi, nhất là đối với những gì hắn từng trải qua mà nói lão yếu phụ nữ cùng trẻ em ở trong mắt hắn cũng không khác biệt bao nhiêu với đại hán cường tráng, hắn cũng không sinh ra bao nhiêu tình cảm kính già yêu trẻ. Huống chi đối phương cũng không phải thật sự có lòng tốt, cho nên hắn cũng không tính toán đi quản đối phương, mà nhìn qua quỷ hồn đang căm tức nhìn mình:

- Cậu là Ngụy Diễn?

Lần này hắn đem thanh âm phóng thấp, như là thì thầm.

Nhưng rơi vào trong tai quỷ hồn Ngụy Diễn lại giống như tiếng sấm, hắn ngẩng phắt đầu lên:

- Anh thấy được tôi?

Thấy Ngụy Diễn chiếm cứ thân thể mình không phủ nhận, trong lòng hắn mới vừa sinh ra chút vui sướng "rốt cục có người nhìn thấy được mình" lập tức lại bị phẫn nộ chiếm hết:

- Cường đạo! Hỗn đản! Mau đem cơ thể của tôi trả lại cho tôi!

Ngụy Diễn không chút dao động:

- Không được, sự liên tiếp giữa cậu cùng thân thể này cũng đã chặt đứt.. cậu hẳn nên hiểu được, mình thật ra đã chết rồi đi?

Ban đầu hắn còn cho là mình không cẩn thận đoạt xá, nhưng khi nhìn thấy chính chủ liền hiểu được, duyên phận giữa linh hồn cùng thân thể đối phương đã hết.

Lời này vừa nói ra, quỷ hồn Ngụy Diễn vốn cứng ngắc lại, sau đó mặt lộ vẻ nhớ lại cùng thống khổ:

- Phải đó.. tôi chết rồi.. tôi đã chết rồi! Nhưng tôi không cam lòng! Tôi không thể cứ chết như vậy!

Theo lời của hắn, hắc khí trên người hắn càng thêm dày đặc, mà cửa sổ bởi vì nhắm chặt nhưng theo cảm xúc của hắn lại biến thành một cỗ âm phong.

Bà già nằm quay lưng cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ than thở một câu:

- Bệnh viện cũ này điều hòa đúng là không dùng được..

Vừa lẩm bẩm vừa đem mền đắp kín lên người mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play