5.

"Mệt ch/ế/t ta rồi mệt ch/ế/t ta rồi!" Ta vừa về đến phủ Yến Vương đã lập tức dẹp hết sự nết na thùy mị khi ở trong cung.

Tạ Thục phi rất thích ta, thân thiện trò chuyện với ta cả buổi trời.

Lý Mịch thì ở bên cạnh chơi cờ với Hoàng thượng, trông có vẻ ngang tài ngang sức, không biết đến bao giờ mới phân thắng bại được.

Tuy ta rất thích bầu không khí như vậy, nhưng mấy thứ trang sức trên đầu ta thật sự quá nặng, trong đầu ta chỉ toàn là suy nghĩ mau chuồn đi mau chuồn đi.

Cuối cùng, khi ta có cảm giác cái đầu mình sắp g/ãy lìa, Lý Mịch thua.

Ta và Tạ Thục phi ở bên cạnh xem cờ, Tạ Thục phi không rành các nước cờ, thêu thùa mới là sở trường của bà ấy.

Nhưng ta thì nhìn ra được, Lý Mịch đã nhường Hoàng thượng trong giai đoạn sau của ván cờ, chứ nếu không thì chẳng biết đến khi nào ván cờ này mới kết thúc.

Ta hơi khó hiểu, nhưng ngay sau đó lại vỡ lẽ ra.

Tất nhiên là Hoàng thượng sẽ không "ghim" con trai mình chỉ vì chuyện thắng thua khi chơi cờ.

Nhưng cũng sẽ không thấy bất mãn khi con trai cố tình thua mình.

Một khi đã như vậy, cớ gì lại không nhường?

Sinh ra ở thâm cung, lớn lên trong triều đình.

Tất nhiên phải biết tiến thoái.

Lý Mịch ấy à, muốn làm một Vương gia thanh nhàn cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

So với tranh giành ngôi báu, việc muốn đứng vững tách biệt, bo bo giữ mình giữa những bè phái đ/ấu đ/á hỗn loạn mới là điều khó nhất.

Muốn đ/ập nồi dìm thuyền thì rất đơn giản, mà muốn liều mạng tranh đấu thì cũng rất dễ.

Nhưng nếu muốn an toàn lui thân, việc ấy thường chỉ là mộng tưởng hão huyền.

Lý Mịch, chàng thật sự có thể bo bo giữ mình sao?

Ta giơ tay gỡ cái mão xuống, đưa cho Phấn Đại ở bên cạnh mình.

"Thoải mái." Ta thở phào một hơi, cảm giác cả cái đầu mình đều nhẹ đi.

Lý Mịch ở một bên mỉm cười ngắm ta, lẳng lặng giúp ta gỡ hết trâm cài trên đầu.

Thay về thường phục xong, ta mới cảm thấy linh hồn mình đã quay về thân thể.

Nằm li/ệt ra giường, chẳng muốn nhúc nhích.

Lý Mịch cho lui hết người hầu, rồi đóng cửa phòng lại.

"Mệt thì ngủ một lát đi." Hắn nằm bên cạnh ta.

Ta đối diện với đôi mắt của hắn, trong veo và sáng ngời.

Thật là quyến rũ.

Lòng ta thầm niệm mấy câu tội lỗi tội lỗi.

Ta gật gật đầu, thuận nước đẩy thuyền.

Chàng kêu ta ngủ thì ta ngủ, ta ngủ liền bây giờ cho chàng xem!

Có lẽ do thật sự rất mệt, ta ngủ một hơi đến tận lúc trời sập tối.

Khi tỉnh dậy thì có nắng hoàng hôn nghiêng nghiêng rọi vào phòng ngủ.

"Phấn Đại?" Ta mơ mơ màng màng gọi người.

"Sao vậy thưa Vương phi?" Phấn Đại đi từ ngoài cửa vào.

Ta nhìn ngó quanh quất, chẳng thấy Lý Mịch đâu.

"Vương gia đâu rồi?"

Phấn Đại cười: "Vương gia đang múa kiếm bên ngoài ạ."

Múa kiếm?! Có chuyện hay ho như thế luôn hả?

Ta vội chạy ra ngoài.

Chạy đến cửa thì thấy trước sân đã rụng đầy hoa, hắn đang múa kiếm giữa nơi ấy.

Gió chiều nhẹ nhàng thổi cho tóc hắn bay bay, làm những cánh hoa trên mặt đất cũng bay lên.

Đẹp vô cùng.

Ta cười, cảm giác tim mình xuyến xao.

Hắn thấy ta thì ngừng động tác, đặt kiếm sang một bên, đứng dưới gốc cây hoa đào cười lại với ta.

"Bạch Chỉ, ăn cơm!"

Ta nói một câu ăn cơm, hoàn toàn không hiểu phong tình.

Bởi vì lúc nãy ta thức giấc là do bị đói mà!! Nếu không phải vì đói bụng thì ta có thể ngủ một hơi đến khi mặt trời mọc vào ngày mai luôn.

Phấn Đại và Bạch Chỉ đều sững sờ, rõ ràng là không theo kịp mạch não của ta.

Lúc đầu còn có chút cảm giác lãng mạn, sao Vương phi nhà mình bỗng dưng lại mong ngóng chuyện ăn cơm rồi?

Ta cũng bất đắc dĩ lắm chứ, nhưng ta đói bụng, bảo ta phải làm sao bây giờ.

Lý Mịch cười ra tiếng, đưa thanh kiếm cho Thường An.

"Nghe Vương phi, ăn cơm."

Không nói đến chuyện có ăn ý hay không, ít nhất quan niệm của cả hai chúng ta về chuyện cơm nước này cực kỳ nhất trí.

Đó là: bất kể thế nào, ăn no trước đã rồi tính tiếp!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play