6.
Để thực hiện lời nói hùng hồn ban nãy - là sẽ ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao.
Ngày thứ hai kể từ khi gả vào phủ Vương gia, không cần thỉnh an, không cần tạ ơn, không cần làm gì cả.
Ta đã yên ổn ngủ đến lúc mặt trời lên cao, Lý Mịch múa kiếm xong liền đi Ngọc Đường Lâu - tửu lầu nổi danh nhất Tương Đô, mua một đống đồ ăn về cho ta.
Bởi vậy, một người không thể chống cự sự dụ dỗ của đồ ăn ngon như ta đã bị một bàn đồ ăn thơm lừng đ/á/nh thức.
"Oa! Nhiều đồ ăn thế này!" Ta chưa kịp khoác ngoại bào mà đã chạy đến trước bàn, bắt đầu ăn hết miếng này đến miếng khác.
Lý Mịch dựa người vào bên cạnh cửa sổ, đang đọc sách, ta thấy hình như là Kiếm phổ*.
(*) Kiếm phổ: loại sách hoặc tài liệu ghi chép về các chiêu thức, kỹ thuật, và bí quyết sử dụng kiếm trong võ thuật
"Ta có cảm giác chàng rất chăm chỉ."
Ta nói với vẻ hết sức chân thành.
"Rảnh rỗi không có việc gì, để gi/ế/t thời gian thôi." Hắn khép sách lại, ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta đẩy đồ ăn về phía hắn: "Nè, cái này ăn ngon, thử xem sao?"
Hắn cầm một miếng bánh hoa đào lên, ăn hết chỉ trong một ngụm.
Được đấy, ngang tài ngang sức với ta.
Ta không chịu thua kém, cũng một ngụm nuốt hết cả một bát canh nấm tuyết.
Sau khi ăn uống no nê, ta thấy hơi nhàm chán, nhìn ánh nắng sắp rọi vào cửa sổ, bỗng nhiên nảy ra một ý.
"Chúng ta chơi một ván cờ đi?"
Mấy năm nay, thứ mà cha ta có thể lấy ra khoe khoang về ta cũng chỉ có kỹ năng chơi cờ.
Lý Mịch hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật gật đầu.
"Đừng nhường ta đấy nhé."
Nhớ đến lần chơi cờ trước đó của hắn, ta bèn nhắc một câu.
"Ừ, không nhường."
Lý Mịch để ta chọn cờ trước, ta chọn quân đen.
Một trận chiến không có khói lửa sắp bắt đầu rồi!
...
Hơn một canh giờ trôi qua, thức ăn trên bàn đã đổi hết một lượt, thế mà vẫn chưa xong ván cờ.
Miệng ta nhai bánh đậu xanh, tay thì cầm quân cờ.
Tình hình chiến đấu đang rất căng thẳng!
Không ngờ ta có thể chơi cùng hắn đến mức này, thế mà lại ngang tài ngang sức với hắn, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Thấy hắn cau mày, đang suy nghĩ xem nước tiếp theo nên hạ cờ vào đâu.
Ta bèn tiện tay đút cho hắn một miếng bánh đậu xanh: "Vị mới, ngon lắm."
Hắn bị dính nhân bánh nhão nhoẹt đầy mồm, dở khóc dở cười.
"Nàng như thế này có tính là đang quấy nhiễu đối thủ không?"
Ta hô to oan uổng.
"Trời đất chứng giám, ta làm vậy là vì lo cho chàng, sợ chàng đói mà."
"Ồ ~" Hắn cố tình dài giọng ra.
Thường An, Phấn Đại và Bạch Chỉ đều đang ăn uống hăng say ở một bên.
Thấy trên đĩa chỉ còn đúng một miếng bánh táo đỏ, ánh mắt của cả ba người đều trở nên sắc bén, nhìn chằm chặp vào miếng bánh táo đỏ run lẩy bẩy kia.
Ta nhìn mà thấy buồn cười, bèn nói: "Nào nào nào, đ/á/nh cược đi, cược xem ta hay Vương gia sẽ thắng."
"Đoán trúng thì mua thêm ba đĩa nữa về rồi từ từ ăn."
Bạch Chỉ và Phấn Đại gần như phản ứng lại ngay tức khắc: "Ta cược Vương phi nhà chúng ta!"
Thường An yên lặng bước qua chỗ Lý Mịch: "Ta cược Vương gia!"
Lý Mịch bất đắc dĩ nhìn ta rồi cười: "Vương phi có nhã hứng quá nhỉ."
"Đừng nản chí đừng nản chí, sẽ mua cho chàng luôn mà."
Ta nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn.
Hắn sửng sốt, ngay sau đó ta cũng cảm thấy hơi không hợp lễ nghĩa, định bỏ tay xuống.
Nhưng hắn lại đột nhiên giơ tay tóm lấy cổ tay ta và đặt lên bàn: "Ăn thì thật ra không cần đâu, A Tú nhường ta một chút là được rồi."
Hay lắm, giờ thì đến lượt ta ngớ người.
Ba người bên cạnh còn há hốc miệng to hơn cả quả trứng gà.
Đây mà là "Vương gia thanh nhàn" cái gì chứ! Đây rõ ràng là Vương gia hồ ly tinh cơ mà!
Mặt ta nóng bừng, rút tay ra.
"Cứ không nhường đấy." Ta nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nhưng nhìn tình trạng như sắp chiến đấu đến sáng mai này, ta vẫn nhường hắn.
Nhanh chóng kết thúc trận chiến, sau đó mua thêm cho mọi người cả một bàn đồ ăn.
Cả năm người đều ăn uống no say.
Ta trèo trở lên giường, ôm người bên cạnh: "Lần sau sẽ không nhường chàng nữa đâu."
Hắn cười khẽ, xoa xoa đầu ta, đặt một nụ hôn giữa trán ta.
"Ừ, lần sau không nhường ta."
Một đêm yên giấc.