1.
Ta - thứ nữ Dung Tú nhà Thái phó đương triều - tuy tinh thông cầm kỳ thi họa, dung mạo cũng có thể xem như là mỹ nhân đệ nhị kinh thành.
Nhưng dưới hào quang rực rỡ của đích tỷ của ta - mỹ nhân đệ nhất kinh thành tiếng tăm lừng lẫy, tài nữ Tương Đô - Dung Cẩm…
Thì "đệ nhị" như ta lập tức trở nên nhỏ nhoi không đáng kể gì.
Cũng may là ta không có hứng thú đi tranh giành chức danh "đệ nhất" kia, mà cũng không giành nổi.
Thay vì vậy thì chi bằng làm một con cá muối*, ngoan ngoãn nấp dưới cánh chim che chở của cha và a tỷ, vui vẻ sung sướng sống hết cuộc đời này.
(*) cá muối: ý nói người không có ước mơ, không muốn động tay làm gì cả
Phu quân Lý Mịch của ta là vị Hoàng tử thứ chín của Hoàng đế, là Yến Vương đương triều, một vị Vương gia nhàn tản.
Nói là nhàn tản, chứ thật ra là không quan trọng gì.
Tài văn chương của hắn không bằng Hiền Vương, tài mưu lược quân sự lại không bằng Hành Vương, việc gì cũng không phải người giỏi nhất.
Mẫu phi của hắn họ Tạ, là Thục phi đương triều, tuy là Thục phi nhưng cũng là một vị phi tần không được sủng ái.
Bà ấy là thanh mai trúc mã của Hoàng đế, Hoàng đế cho bà ấy một địa vị vẻ vang như vậy một là vì nghĩ đến tình cảm thuở thiếu thời, hai là để bà ấy cân bằng thế lực với Triệu Quý phi.
Hoàng đế không hề ng/u x/uẩn, điều kiêng kị nhất chính là để triều đình và hậu cung có dính líu với nhau.
Triệu Quý phi được sủng ái như vậy cũng là vì xuất thân không đủ cao quý, sẽ không thể thâu tóm quyền lực và thao túng được triều đình.
Tổng kết lại, hai mẹ con Vương gia và ta đều là những người có cũng được, không có cũng chẳng sao trên đời này.
Thiếu chúng ta thì vẫn còn đích tỷ của ta và cha ta, vẫn còn Triệu Quý phi được sủng ái nhiều nhất chốn hậu cung, vẫn còn Thái Tử và Hiền Vương.
Còn vì sao lại muốn một thứ nữ như ta gả thay ấy hả? Là vì a tỷ nói tỷ ấy chướng mắt Lý Mịch.
A tỷ của ta là kiểu người mạnh mẽ trong tất cả mọi sự, tâm cao hơn trời, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân gả cho một Vương gia nhàn tản rồi cứ thế trải qua hết cuộc đời này.
Bởi vậy, a tỷ đã bảo ta thay tỷ ấy gả cho Lý Mịch.
Nguyên văn lời của tỷ ấy là thế này: "Dù sao thì khi Thánh thượng ban hôn cũng đâu có nói nhất định phải là ta, chỉ nói là con gái nhà họ Dung, chẳng phải muội cũng là con gái nhà họ Dung à? A Tú, muội cứ đi thay ta đi ~"
A tỷ bảo ta thế chỗ cho tỷ ấy, nhưng ta mà lại không hiểu chút tâm tư ấy của a tỷ hay sao?
Tuy a tỷ ta rất mạnh mẽ, nhưng tỷ ấy đã nhường nhịn ta đủ thứ từ khi còn bé, sau khi a nương của ta qua đời, mỗi lần ta bị cha mắng thì tỷ ấy sẽ luôn luôn che chở cho ta, hồi còn đi học ở trường tư thục, nếu ta bị những tiểu thư nhà khác bắt nạt, tỷ ấy cũng sẽ luôn luôn ra mặt bênh vực ta.
Giống với a nương, tỷ ấy là nữ tử thương yêu ta nhất trên đời này.
Ta là thứ nữ, xuất thân kém tỷ ấy, cầm kỳ thi họa ca vũ thêu thùa, tất cả đều không bằng tỷ ấy.
Dưới ánh hào quang của tỷ ấy, cộng thêm thân phận thứ nữ này của ta, ta có thể gả được cho một nhà chồng như thế nào chứ?
Dù sao thì cũng sẽ không sánh được với Yến Vương.
A tỷ biết ta không ham tranh quyền đoạt lợi, chỉ mong yên ổn tự tại.
Cho nên không nghi ngờ gì nữa, gả cho Yến Vương là lựa chọn tốt nhất của ta.
Thứ nhất là không lo cơm áo. Tuy là một Vương gia nhàn tản nhưng nói gì thì nói, người ta cũng có nhiều đất phong như vậy, mẫu phi cũng là một vị Thục phi, dư sức nuôi ta sống ấm no.
Thứ hai là cuộc sống sẽ yên bình. Hành Vương và Hiền Vương đương triều đối chọi gay gắt, là hai bè phái lớn nhất đang tranh giành ngôi báu. Mà xem tình hình trước mắt, Lý Mịch căn bản không tham dự vào cuộc phân tranh này, dù cuối cùng mấy người kia có tranh đấu đến nỗi s/ứt đầu m/ẻ trán thì hắn hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, tiếp tục làm một Vương gia nhàn tản.
Thứ ba là Lý Mịch tuấn tú lắm đó!! Ai bảo mấy vị Vương gia nhàn tản đều sẽ phát phì khi đến tuổi trung niên chứ? Lý Mịch mới mười chín tuổi, hiền hòa như ngọc, khoan dung với người khác. Ngoại hình cũng thuộc dạng ngọc thụ lâm phong, đẹp như quan ngọc đấy.
A tỷ phải chiến đấu một phen, thân là đích nữ nhà Thái phó, số mệnh của tỷ ấy từ khi sinh ra chính là vướng vào sự tranh chấp của các đảng phái, trở thành một quân cờ.
Nếu không ngồi được lên chiếc ghế phượng kia, vậy thì chuyện tỷ ấy gả cho ai chẳng còn quan trọng nữa.
Từ khi còn bé, cha cũng dạy dỗ tỷ ấy như vậy, phải là người đứng nhất, bởi lẽ người đứng nhì sẽ chẳng được ai nhớ rõ.
Hiện giờ nhà họ Dung đang chênh vênh bất định, nhưng chỉ cần gả đích nữ nhà mình ra ngoài thì không hề nghi ngờ gì, đó chính là bến đỗ cuối cùng của nhà họ Dung trong cuộc đấu tranh giữa các phe phái này.
Nhưng ta lại vừa khéo là thứ nữ, ta không thể đại biểu cho nhà họ Dung.
Thế nên người gả cho Yến Vương là ta.
Thế nên dù thế nào đi chăng nữa, người này chỉ có thể là ta.
A tỷ muốn vẽ ra một góc trời bình an cho ta trong tình cảnh hỗn loạn này.
Còn cha thì muốn ném ta ra như ném một đứa con bị ruồng bỏ.
Cũng vừa khéo hợp ý ta.
Bởi vậy, trong những lời đồn thổi ồn ào huyên náo rằng đích nữ nhà Thái phó và Yến Vương được Thánh thượng ban hôn, một thứ nữ như ta lại lĩnh chỉ và gả cho Yến Vương.