4.
Sau khi giải quyết xong sự việc nhỏ này, Phấn Đại hầu hạ ta thay hoa phục rườm rà.
Đội chiếc mão tượng trưng cho thân phận Vương phi lên, rồi còn thêm mấy cây trâm ngọc và trâm tua rua đủ mọi kiểu dáng nữa.
Đè cho ta sắp không thở nổi.
"Nặng quá rồi nặng quá rồi! Có thể bớt đi mấy cây trâm được không…"
Ta tỏ vẻ hết sức đáng thương nhìn Bạch Chỉ đang cài trâm ngọc cho mình.
Nàng phì cười: "Vương phi đã gả chồng rồi mà còn thích làm nũng nữa ạ?"
Ta tiếp tục thế công dịu dàng của mình.
Kết quả là nàng ấy đã gỡ vài cây trâm xuống cho ta, cả những cây trâm có tua rua nữa.
Có lẽ do tác dụng tâm lý, ta thật sự cảm thấy đầu mình nhẹ hơn nhiều.
Loay hoay một hồi lâu, cuối cùng cũng mặc xiêm y xong xuôi.
Bước ra khỏi cửa, ta thấy Lý Mịch đang đứng đó chờ mình.
Thời tiết đầu xuân vẫn hơi lạnh lẽo, trước sân có vài cánh hoa bay bay rơi lên vai hắn, trên khuôn mặt hắn đượm ý cười.
Thật sự rất đẹp.
Ta tiến lên nhẹ nhàng phủi cánh hoa trên vai hắn đi, sau đó kéo tay hắn đi về phía cổng phủ.
Thường An, Phấn Đại và Bạch Chỉ đều đi theo phía sau chúng ta.
Chịu đựng cái mão nặng trịch này, ta thoáng ngẩng đầu nhìn ánh nắng của buổi sớm.
Tươi đẹp và rạng rỡ.
Ta không còn là thứ nữ nhà Thái phó nữa, mà là Yến Vương phi.
Cuộc sống làm Yến Vương phi đã bắt đầu, từ giờ khắc này, chính thức bắt đầu.