3.

Sáng sớm hôm sau, ta nghe loáng thoáng có ai gọi mình.

Miễn cưỡng mở mắt ra, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn kề vào bên cạnh ta, dù bận nhưng vẫn thảnh thơi nhìn ta.

"A Tú, nên dậy rồi."

Ta vô thức rầm rì: "Không muốn ~"

Mang chút vẻ làm nũng, ta chui chui vào lồng ngực hắn.

Hắn hơi bất đắc dĩ mỉm cười, nói với giọng điệu như muốn dỗ dành ta.

"Nhưng mà hôm nay phải vào cung tạ ơn, phụ hoàng và mẫu phi còn đang đợi chúng ta kìa."

Ta nghe qua loa đại khái, trong đầu chỉ còn đúng một câu: Hoàng thượng đang đợi ta.

Ta lập tức bật lên khỏi chiếc giường.

"A? Mau mau mau! Mau thay quần áo!"

Ta lôi theo tay hắn, cũng muốn kéo hắn ra.

Hắn gần như đã cười ra tiếng, ôm ta trở lại trên giường rồi dùng chăn bọc ta lại.

"Thường An, dẫn tỳ nữ của Vương phi qua đây."

"Vâng."

Ta không hiểu ra sao: "Cảnh Nhiên, không phải Hoàng thượng đang đợi chúng ta hả?"

Hắn chớp chớp mắt, ra vẻ vô tội.

"Vì muốn dỗ cho nàng thức dậy nên chỉ có thể nói thế thôi."

"Còn sớm lắm, nhưng sau khi xong mấy việc này thì cũng vừa đến giờ."

Ta hừ một tiếng, đấm đấm nhẹ vào lưng hắn.

Đồ lừa đảo! Mấy kẻ lừa nữ nhân rời giường đều là đồ lừa đảo!

Thường An là thị vệ cận thân của Lý Mịch, võ nghệ cao cường.

Hắn áp giải một tỳ nữ đã giàn giụa nước mắt đến đây.

"Tiểu Xuân?" Ta nhìn kỹ khuôn mặt của nàng ấy, không khỏi thấy hơi kinh ngạc.

"Sao vậy ạ?" Ta bắt gặp tầm mắt của Lý Mịch.

Hắn bước đến mép giường ngồi bên cạnh ta, một tay ôm vai ta, để ta dựa vào lồng ngực hắn, rồi kề sát vào người ta và thì thầm: "Ả quyến rũ ta."

Ta dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tiểu Xuân.

Năm nay ta mười bảy tuổi, còn Tiểu Xuân… dẫu sao cũng đã theo ta suốt mười mấy năm.

Ta chỉ dẫn theo một mình người này làm của hồi môn, là vì ta tin tưởng nàng ấy.

Hoàn toàn không ngờ được là nàng ấy lại dám dụ dỗ phu quân ta ngay trong đêm tân hôn của ta.

Sống ngần ấy năm, bên cạnh thế mà lại chẳng có một người nào đáng để tin tưởng.

Thật quá nực cười, mà cũng quá đáng buồn.

"Vốn dĩ nên xử lý ngay đêm qua, nhưng ta nghĩ đây là người của nàng, nên vẫn muốn hỏi ý nàng một chút." Lý Mịch nói.

"Tiểu thư ơi! Ta sai rồi! Ta chỉ nhất thời bị ma xui quỷ khiến thôi!!" Tiểu Xuân khóc run người, run như cái sàng.

Ta giận sôi m/á/u: "Nếu đã biết như vậy là sai, sao ngươi còn làm ra chuyện đó nữa hả!"

Ta nhìn kẻ này, mắt đã rưng rưng nước, cả buổi trời cũng không nói ra được câu tiếp theo.

Người này từng cùng ta hái cành đào, cùng nhau thêu thùa, từ nhỏ đã bầu bạn với ta, chưa từng rời xa.

Sao lại phản bội ta chứ? Sao lại như thế?

Nhưng lòng người chính là thứ đáng sợ như vậy, ngươi mãi mãi không thể biết được ngay giây tiếp theo, ai sẽ phản bội ngươi.

Bầu không khí rơi vào một khoảng lặng.

"Nếu ta đã thành thân với chàng thì đều là người của phủ Yến Vương cả, cứ theo quy củ của chàng đi."

Lý Mịch gật gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Thường An.

"Vâng." Thường An lại áp giải Tiểu Xuân ra ngoài.

Thấy hắn ra đến cửa, ta gọi hắn lại.

"Khoan đã!"

Ta nhìn Lý Mịch: "Liệu có thể... giữ mạng cho nàng ta không?"

Hắn nói một tiếng "được", rồi ôm ta vào lòng.

Ta lặng lẽ rơi một giọt nước mắt.

Cảm giác bị người ta phản bội, thật sự... không dễ chịu.

"Ta đã sắp xếp tỳ nữ mới cho nàng rồi. Họ đều là những người từng hầu hạ mẫu phi ta trước đây, thiết nghĩ sẽ đáng tin cậy hơn một chút."

Ta gật gật đầu.

Khóc gì chứ, có gì hay ho mà khóc đâu, chẳng qua chỉ là một kẻ thất tín bội nghĩa thôi, không đáng để ta phải khóc.

Ta tự nhủ với chính mình.

"Nô tỳ là Phấn Đại."

"Nô tỳ là Bạch Chỉ."

"Bái kiến Vương gia, Vương phi--"

Ngoài cửa có hai tỳ nữ bước vào, một người nhìn có vẻ lớn tuổi hơn, chín chắn hơn nhiều.

Còn người kia thì xấp xỉ tuổi ta, nhưng rõ ràng cũng rất lanh lợi.

"Miễn lễ."

"Nàng thấy thích hợp không?" Lý Mịch hỏi ta.

"Thích hợp ạ, đa tạ."

"Không cần khách sáo như thế, ta là phu quân của nàng."

Tuy chỉ đang nói sự thật, nhưng nghe kiểu gì cũng cảm thấy như đang trêu ghẹo.

Ta lập tức đỏ bừng mặt, hơi thẹn thùng dời mắt sang chỗ khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play