32.

Ta trùm khăn cưới màu đỏ ngồi ở mép giường, chờ Lý Mịch trở về xốc khăn lên.

Hôn lễ của Hoàng gia chính là rườm rà phức tạp như vậy, hoàng thân quốc thích đã đông rồi mà người nào người nấy đều có tửu lượng rất cao.

Phỏng chừng lát nữa Lý Mịch về đây thì sẽ bất tỉnh nhân sự luôn.

Đợi cả buổi trời, ngoài cửa chẳng có động tĩnh gì, chỉ có âm thanh huyên náo của khách khứa ở sảnh trước.

Thật sự buồn ngủ không chịu nổi, nhưng ta chưa thể ngủ được.

Nếu ta mà ngủ, chưa nói đến chuyện liệu Lý Mịch có nổi giận hay không, lỡ cha mà biết được thì nhất định sẽ mắng ta.

Ngọn nến trên bàn đã sắp ch/áy hết, ngoài cửa bỗng truyền đến âm thanh, Lý Mịch gi/ẫm lên ánh trăng bước đến, thần sắc hết sức tự nhiên, chẳng có vẻ gì là đã say cả.

"Xin lỗi, để nàng đợi lâu rồi."

Hắn đi về phía ta, chưa chờ cho ta hành lễ mà hắn đã lên tiếng tạ lỗi trước.

Giọng nói trầm thấp và dịu dàng, hệt như ánh trăng ngoài cửa sổ.

Ta thoáng sửng sốt, vội đứng lên hành lễ.

"Bái kiến Vương gia."

Hắn bước đến đỡ hờ ta: "Miễn lễ."

Sau đó ta thấy một đôi tay có khớp xương rõ ràng móc vào khăn trùm đầu của ta, rồi chầm chậm xốc lên.

Ta nhìn thấy người trước mặt mình.

Gió mát trăng thanh, mặt đượm nét cười.

"Bận rộn cả ngày rồi, có mệt không?"

Một câu hỏi thăm rất tự nhiên.

Ta và hắn cũng chẳng phải người xa lạ gì, trước kia chúng ta từng gặp nhau rất nhiều lần trong những buổi yến tiệc tổ chức trong cung.

Có lần nọ, không biết tại sao Triệu Quý phi lại đột nhiên yêu cầu ta đàn một khúc trợ hứng sau khi a tỷ đàn xong "Tái Ngoại Khúc".

Chẳng biết bà ấy muốn s/ỉ nh/ục ta hay là cất nhắc ta nữa, nhưng ta cũng chỉ có thể tuân theo thôi.

Ta ngồi trước đàn, chậm rãi đàn một khúc "Cẩm Sắt Hoa Niên".

Khác với sát ý lạnh thấu xương của "Tái Ngoại Khúc", khúc nhạc này càng giống cảnh xuân giữa thời bình, vừa hiền hòa vừa tươi sáng.

Chỉ tiếc là màn biểu diễn không chút sai sót ấy chẳng được ai để ý, mọi người đều chỉ thích nhìn người khác bị bẽ mặt.

Như thể nếu nhìn người khác biến thành trò cười cho thiên hạ thì có thể khiến bản thân thấy an tâm vậy.

Nếu người khác không có chút sai lầm nào, họ lại cảm thấy không thú vị.

Ít nhất thì những vị tiểu thư nhà quan và đối thủ một mất một còn của cha ta đều nghĩ như vậy.

Bởi vậy, sau một màn mở đầu quá mức tuyệt diệu, những tiết mục còn lại dù có tốt đến đâu cũng chỉ có thể khái quát bằng hai chữ "không tệ".

Đàn xong một khúc, chẳng ai vỗ tay, cả sảnh đường đều im phăng phắc.

Có lẽ bọn họ còn chẳng nhớ ta là ai, hoặc là thật sự chẳng ai thèm để ý.

Chỉ có Lý Mịch, hắn bỗng nhiên đứng lên vỗ tay, khen ta mấy câu, hoàn toàn trái ngược với vẻ trầm tĩnh và hiền hòa ngày xưa.

Biến thành một “người tiên phong” giành hết sự nổi bật.

Ta cười đáp lễ.

Cố ý cũng được, vô tình cũng chẳng sao, ta sẽ luôn nhớ rõ ân tình của người khác.

Bởi vậy, lòng ta luôn có một ấn tượng tốt với hắn.

"Mệt, với lại cũng hơi đói nữa."

Ta cực kỳ thẳng thắn thành khẩn nói cho hắn biết, là bây giờ ta đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, mau mau lấy đồ ăn cho ta đi!!

Hắn cười, đi ra ngoài dặn dò một phen.

Không bao lâu sau, trước mặt đã bày đầy các loại đồ ăn vặt.

Hai mắt ta sáng rỡ, miệng nuốt nuốt nước bọt.

"Vậy ta không khách sáo đâu nhé!"

"Ừ." Hắn cởi ngoại bào rồi ngồi xuống bên cạnh ta.

Chẳng mấy chốc, ta dùng tốc độ như cuồng phong quét lá rụng để giải quyết hai đĩa bánh hoa quế, ba bát chè hạt sen, một phần bánh hoa đào, hai đĩa bánh táo đỏ, và một đĩa váng sữa hoa nhài.

Thỏa mãn! Quá thỏa mãn!

Lý Mịch rõ ràng có vẻ hơi sốc, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

Hắn hơi buồn cười nhìn ta: "Chẳng phải mấy tiểu thư nhà quan luôn luôn nhai kỹ nuốt chậm hay sao?"

Ta vừa ăn bánh hạnh nhân vừa trả lời hắn: "Chàng là phu quân của ta, tất nhiên là trước mặt chàng thì ta đâu cần giữ kẽ."

Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy không ổn, bèn nói thêm một câu.

"Ở bên ngoài ta ngoan lắm đó, sẽ không làm chàng mất mặt đâu, yên tâm!"

Lý Mịch không nói gì, hơi kinh ngạc.

Sau đó hắn giơ tay gỡ cái mão trên đầu ta xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu ta.

"Ta không sợ nàng làm mất mặt."

Lúc này lại đến phiên ta ngẩn ra.

"Sau này nàng... có thể gọi ta là Cảnh Nhiên, đó là nhũ danh của ta."

"Gọi Vương gia thì quá xa lạ, gọi phu quân thì sợ nàng không quen."

Được đấy, thật là chu đáo.

Ta thầm khen hắn vài câu trong lòng.

"Được, vậy Vương gia... à không phải, Cảnh Nhiên, sau này chàng cũng có thể gọi ta là A Tú."

"A tỷ của ta gọi ta như vậy đó."

Ta không có nhũ danh, chỉ có a tỷ mới có.

Khi ta chào đời, cha và mẫu thân cùng với a tỷ đã đi Tô Châu, chỉ còn a nương ta ở nhà.

Ta chào đời được hơn ba tháng thì cha mới về.

Nghe a nương nói, cha chỉ liếc nhìn ta một cái, rồi nói luôn: "Nếu Đường Ly đã tên là Dung Cẩm, vậy gọi con bé là Dung Tú đi."

Dứt lời, ông ấy đã vội vàng bỏ đi, không đặt nhũ danh cho ta.

Cẩm và Tú trong "cẩm tú", ngay cả tên của ta cũng chỉ vì a tỷ của ta tên là Dung Cẩm.

Có lẽ chính ông ấy cũng cảm thấy quá đáng, nên đã cho ta một chữ Tú có cùng phiên âm nhưng khác cách viết.

Thời thơ ấu của ta, mà nói chính xác hơn là những ngày trước khi ta xuất giá, cũng đều trải qua như vậy.

Ngày còn bé, để làm hài lòng cha, chuyện gì ta cũng lấy a tỷ làm chuẩn, hy vọng có thể nhận được lời khích lệ của ông ấy.

Nhưng dù ta có nỗ lực đến mức nào thì thứ mà ông ấy để lại cho ta luôn luôn là một bóng lưng vội vã rời đi.

Sau đó ta không làm như vậy nữa.

Thật ra cũng không phải ta không biết phấn đấu ngay từ khi còn nhỏ, chẳng qua do ta biết có phấn đấu thì cũng vô ích, nên đơn giản chọn cách từ bỏ thôi.

"Được."

Lý Mịch không hỏi đến nhũ danh, ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy A Tú, nàng còn đói không?"

Ta lắc lắc đầu, cười nói không đói.

Đại ca ơi! Ta đã ăn nhiều như vậy rồi mà chàng còn hỏi ta có đói bụng không, chàng cảm thấy ta có sức ăn đến mức nào vậy?!

Lý Mịch gật gật đầu, gọi người vào dọn mấy đĩa đã ăn hết ra khỏi bàn.

Còn ta thì ngoan ngoãn nằm trở về trên giường.

Đêm ấy nến đỏ lay động, mọi phiền nhiễu ngoài cửa sổ đều chẳng liên quan gì đến chúng ta.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play