Sương mù trên núi dày đặc, trời càng lúc càng tối.
Ngọn núi này rất hoang vắng, mùa thu là mùa thu hoạch, nhưng đường núi không chỉ gồ ghề khó, mà  ven đường cũng không có cây trái gì để thu hoạch, ngay cả cây cối cũng trơ trụi.
Từ trên núi nhìn xuống, có thể nhìn thấy những người giấy lơ lửng trên không trung ở cổng làng. Người giấy không có mắt là biểu tượng của sự ngu muội vô tri của người trong thôn, lúc này nhìn vào lại thấy càng thêm châm chọc và nực cười.
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn sóng vai đi ở phía sau Trịnh Hiểu. Một cơn gió nhẹ thổi qua, sau lưng Hạ Diễm không hiểu sao lại nổi da gà, cậu nhìn ra phía sau, nhưng cũng không thấy gì, chỉ cảm thấy cái lạnh thấu xương này không bình thường.
Lục Bỉnh Văn kéo cậu lại, nói: “Đợi một lát, để cho cô ta tự mình nói với lệ quỷ vài câu.”
Hạ Diễm có chút khó hiểu, Lục Bỉnh Văn lại chỉ vào cây đại thụ trước mặt, nói: “Ở chỗ này, oan có đầu, nợ có chủ, nếu cô ta không nói rõ ràng với lệ quỷ kia, sẽ rất khó hóa giải oán khí của lệ quỷ đó.”
Trịnh Hiểu vô cùng khẩn trương, mỗi một bước cô đi đều phải nhìn đông nhìn tây. Nãy giờ cô vẫn luôn liếc nhìn Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đi phía sau mình qua khóe mắt, nhưng bây giờ đột nhiên lại không thấy hai người nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play