Thành phố Tân Hải giữa hè, gió mang theo cái nóng thiêu đốt cùng hương thơm của hoa.
Hạ Diễm vừa nhận kết quả thi đại học cách đây không lâu, kết quả rất tốt, cậu được nhận vào khoa Kiến Trúc của Đại học T như mong muốn.
Cả gia đình đều chúc mừng cậu, chị học của cậu cũng mang qua đến như đã hứa.
Trong vườn hoa xanh tươi, Hạ Diễm đặt cây bút đang vẽ hoa hồng trong tay xuống, ngước mắt nhìn người chị họ ngồi đối diện đang nhìn mình đầy mong chờ.
“Cho nên… bác lại tìm cho chị một đối tượng xem mắt khác, nhưng chị đã chuồn sáu lần, bác nói nếu chị dám hủy buổi xem mắt lần này, bác ấy sẽ đóng băng thẻ của chị?”
“Đúng vậy đó, hủy thì không thể hủy được, đi cũng cũng thể đi.” Cố Hi thở dài, “A Diễm, chị từ nhỏ đều thương em nhất, nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, em giúp chị đi mà.”
Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Chị … không ổn đâu, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng giới tính đã không đúng rồi.”
“Aiz, một chàng trai càng khiến đối phương hết hy vọng, nói không chừng sẽ từ chối và bỏ đi ngay lập tức.” Cố Hi nói: “Chỉ cần em không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác, đều là con trai, anh ta cũng không thể làm gì em được!”
Nói xong Cố Hi nhìn Hạ Diễm với vẻ mặt chột dạ.
Hạ Diễm mang một chiếc tạp dề chuyên dụng để vẽ tranh sơn dầu trên người, mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, tuy mới mười chín tuổi những cũng đã nhìn ra được là một đại mĩ nhân, khí chất ôn nhuận như ngọc.
Vì mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh nên Hạ Diễm từ nhỏ đã là cái ấm sắc thuốc. Sức khỏe luôn rất yêu, đi học muộn hơn một năm so với bạn bè cùng trang lứa.
Cậu luôn được bảo vệ rất cẩn thận, lịch sự ngay cả khi nói chuyện với người lạ chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau với các nam sinh khác.
Cảm giác tội lỗi khi bắt nạt em trai ngây thơ dâng lên trong lòng cô nhưng Cố Hi không thể quan tâm được nhiều như vậy, bởi vì đã quá muộn rồi!
“Buổi xem mắt diễn ra vào chiều nay, A Diễm, em nhất định phải đi giúp chị!”
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của chị họ, Hạ Diễm tháng sau mới tròn 19 tuổi phải tiếp nhận công việc khổ sai đi xem mắt hộ này.
Chiều hôm đó, thành phố Tân Hải đang nắng đẹp bỗng bất ngờ đổ mưa to.
Nước mưa rơi lộp độp trên mặt đất, tạo thành những vũng nước nhỏ, như những tấm gương mờ, phán chiếu bóng dáng người qua đường.
Hạ Diễm xuống xe tại một quán cà phê ven biển, vừa xuống xe đã vô tình giẫm phải một vũng nước nhỏ.
Vết nước bắn lên giày thể thao của cậu, Hạ Diễm vội vã đi qua, cũng không cúi xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong vũng nước.
Cậu không thích những này mưa lắm, thời tiết ẩm ướt và cái lạnh luôn có thể sinh ra nhiều sinh vật đen tối.
Ngoài con người, trên thế giới này quả thật còn có những sinh vật chưa được biết tên khác.
Vì bát tự cực âm nên Hạ Diễm thỉnh thoảng sẽ thoáng nhìn thấy.
Tương truyền vào ngày 15 tháng 7 âm lịch quỷ môn sẽ mở. Hạ diễm lại sinh đúng ngày đó vào lúc 2 giờ 2 phút sáng.
Khi còn nhỏ, cậu không chỉ có thể chất yếu đến mức suýt chết, mà còn gặp phải nhiều chuyện rất kỳ lạ.
Năm ba tuổi, cậu ngoan ngoãn đi thả diều cùng bà ngoại bên bờ sông, dưới con mắt của bà ngoại, cậu suýt bị quỷ nước kéo vào xuống sông.
Sau đó, những chuyện kỳ lạ lần lượt xảy ra, cả nhà bắt đầu cầu thần vấn Phật.
Thầy bói nói, bát tự Hạ Diễm cực âm, trời sinh chính là món ngon trong mắt ma quỷ, sợ là sẽ không sống quá 19 tuổi sẽ bị quỷ ăn thịt.
Tổ tiên Hạ gia từ trước đến nay đều làm kinh doanh, có niềm tin sâu sắc đối với bát quái huyền học, ông nội Hạ Diễm rất sốc khi nghe tiên sinh nói, ông cụ tốn rất nhiều công sức mới thay Hạ Diễm cầu được một viên huyết ngọc bảo mệnh.
Huyết ngọc chưa bao giờ được cởi xuống kể từ khi đeo trên ngực Hạ Diễm, nhiều năm như vậy, tuy rằng thỉnh thoảng cậu cũng gặp ma nhưng cuối cùng vẫn đã an toàn lớn lên.
Chiếc chuông treo trước của quán cà phê bị gió thổi vang lên giòn giã hai tiếng.
Hạ Diễm đẩy cửa ra, khí lạnh trong quán ập vào mặt cậu.
Không biết có phải vì mưa to quá hay không, trong quán cà phê chỉ có một vị khách duy nhất là Hạ Diễm.
Hạ Diễm ngồi ở vị trí mà chị họ đã đặt trước, gần đến giờ gặp mặt nhưng Lục tiên sinh vẫn chưa đến.
Hạ Diễm gọi một ly trà chanh nóng, nhìn ra cửa sổ một lúc, chợt nhớ ra cậu còn chưa từng thấy ảnh của lục tiên sinh, cậu liền gửi wechat cho chị họ xin ảnh chụp.
Chị họ chưa kịp trả lời, Hạ diễm đã cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể.
Cái lạnh này khác với cái lạnh khi cậu vào cửa, mọi lỗ chân lông trên người Hạ Diễm đều như run rẩy, giống như một động vật nhỏ cảm nhận được nguy hiểm, Hạ Diễm ngẩng đầu lên.