Phía trên cửa sổ, mái tóc đen của một người phụ nữ rũ xuống như thác nước. Từ góc nhìn của Hạ Diễm, cậu chỉ có thể nhìn thấy một đoạn tóc lung lay trong không trung.
Nói cách khác, thứ này được treo ngược trên tường.
Bát tự của Trần Đồng rất cứng, tất nhiên sẽ không nhìn thấy những thứ này.
Cậu ấy im lặng kéo rèm lại, nhào lên giường nói: “Ước gì trên đời không còn mấy tên thần kinh nữa.”
Nói xong thì tắt đèn, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.
Hạ Diễm toát mồ hôi lạnh, cơn buồn ngủ cũng bay sạch, trong đầu cậu bây giờ toàn là hình ảnh mái tóc kia.
Theo truyền thuyết đô thị, những con ma có thể treo ngược và di chuyển bên ngoài tòa nhà được gọi là "Duyên quải". Những con ma này sẽ tìm mọi cách để người ta mở cửa sổ thò đầu ra ngoài, sau đó kéo người xuống dưới để ăn thịt.
Nhưng "Duyên quải" chỉ di chuyển dọc theo bức tường, không tiến vào các tòa nhà dân cư.
Nói cách khác... thứ bên ngoài là thứ khác.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng giày cao gót chạm đất.
Hạ Diễm lấy hết dũng khí đứng dậy khỏi giường.
Cậu cẩn thận đến gần mắt mèo, nheo một nhìn ra ngoài __
Một người phụ nữ mặc váy đỏ loạng choạng bước tới cuối hành lang.
Hạ Diễm chỉ biết nữ quỷ áo đó kia là một lệ quỷ, cậu còn muốn nhìn kỹ thêm một chút thì nữ quỷ kia đột nhiên bước nhanh hơn, tiếng giày cao gót gõ xuống mắt đất vang lên càng thêm dồn dập.
Không đến ba giây, một con ngươi đỏ tươi đột ngột xuât hiện trước mặt Hạ Diễm.
Hạ Diễm sợ hãi chui trở lại chăn, cậu trùm kín mít từ đầu đến chân, kín đến mức cậu gần như không thở được.
Cậu nắm chặt chuỗi Phật Châu dưới chăn, thầm cầu nguyện: Tôi chưa muốn chết, tôi chưa muốn chết, cứu tôi, cứu tôi với.
Nhưng lúc này Phật lại không đứng về phía cậu.
Có tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa đã bị mở ra.
Thanh âm rất nhẹ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh này lại giống như tiếng sấm nổ tung trời.
Hạ Diễm theo bản năng kêu: “Trần Đồng, Trần Đồng, tỉnh dậy!”
Nhưng dường như Trần Đồng đã ngủ rất say, không có phản ứng gì với những thứ đang xảy ra trong phòng.
Trong đêm tối, không một nghe thấy tiếng Hạ Diễm kêu cứu.
Một bàn tay hoại tử đặt lên chiếc chăn mỏng màu trắng trên người Hạ Diễm, cậu nhắm mắt lại co rúm người lại trong chăn, nhưng nữ quỷ kia lại chui lên giường cậu, bò từng chút từng chút về phía Hạ Diễm.
Hạ Diễm không dám mở mắt ra nhìn bộ dạng của nữ quỷ, cậu nắm chặt chuỗi Phật Châu khiến nữ quỷ lui về phía sau vài bước, nhưng sau đó nữ quỷ dường như bị kích thích giật lấy Phật Châu trên tay Hạ Diễm, bóp cổ Hạ diễm, cười nham hiểm.
Hạ Diễm bị bóp đến đỏ cả mắt, cậu kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng nghe, thậm chỉ còn bắt đầu hối hận vì đã đến nơi này.
Cậu rất yêu gia đình mình, cậu còn có ước mơ của mình, tương lai vẫn chưa bắt đầu, cậu không muốn kết thúc mơ hồ như vậy.
Trong lúc hoảng sợ, đột nhiên cậu nghĩ đến một cái tên…
Hạ Diễm luống cuống mờ mịt gọi: “Lục Bỉnh Văn, em sai rồi, cầu xin anh,giúp em, cứu em với!”
Một giây sau, chăn bị một lực mạnh nhấc lên, hai tay nữ quỷ đang bóp cổ Hạ Diễm đột nhiên buông ra, nó thét chói tai lăn xuống giương.
Lục Bỉnh Văn từ phía sau ôm lấy Hạ Diễm, thấp giọng nói: “Hạ Diễm, rốt cuộc em cũng nhớ đến tôi.”
Hạ Diễm vừa thoát khỏi nguy hiểm cố gắng hít thật sâu, maix một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Cậu không ngờ Lục Bỉnh Văn thật sự sẽ tới, lại đến đúng lúc như vậy.
"Em vừa nói là mình đã sai?" Lục Bỉnh Văn không nhanh không chậm hỏi: “Em sai chỗ nào?”
"Anh, em xin lỗi!" dưới tình thế cấp bách Hạ Diễm ôm lấy cánh tay Lục Bỉnh Văn: “Em không nên đốt thư của anh, chỉ cần anh... chỉ cần anh đồng ý bảo vệ em một đời bình an, em sẵn sàng kết hôn với anh.”
Hạ Diễm cực kỳ sợ hãi, nước mắt cậu rơi xuống mu bàn tay Lục Bỉnh Văn, nhưng lại không dám buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay Lục Bỉnh Văn.
"Em sợ tôi, đó cũng là lẽ thường tình, tôi không trách em." Ngón tay lạnh lẽo của Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mi Hạ Diễm: “Đừng khóc nữa.”
Một giây sau, nữ quỷ giống như bị một lực nào đó đánh trúng, trong nháy mắt hồn phi phách tán.
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hạ Diễm, nói: “Lão hòa thượng kia đưa em chuỗi hạt không đẹp lắm, vẫn là bạch ngọc châu hợp với em hơn.”
Một vòng tay lạnh như băng được đeo vào cổ tay trái của Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: “Ngọc Châu này coi như là sính lễ tôi tặng em.”