Hạ Diễm gửi tin nhắn về cho gia đình, thấy trời đã khuya, cậu nói với Trần Đồng: “Ông chủ Trần, chúng ta có thể tắt đèn chưa?”
Trần Đồng lập tức tắt đèn: “Được, ngủ ngon.”
Hai người ở phía đông tầng một, sau khi bạn cùng lớp trở về, trong hành lang truyền đến rất nhiều tiếng bước chân và ồn ào, nhưng một hai phút sau lại không còn động tĩnh gì nữa.
Hiệu quả cách âm của chỗ này không được tốt, không bao lâu sau thì phòng bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy.
Trần Đồng nói: “Hạ Diễm, cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Phòng bên cạnh chúng ta là ai vậy?”
"Bên trái là Nhược Nhược và Hiểu Bình." Hạ Diễm nhớ lại: “Bên phải hình như là Tư Kiến Không và Hàn Tranh.”
Trần Đồng vừa mới ngủ một giấc, lúc này tinh lực tràn đầy, đang lướt điện thoại xem tin tức trong nhóm, mới biết Tư Kiến Không và Hàn Tranh vì lam nhan mà thiếu chút nữa lại đánh nhau.
"Hai người bọn họ ngủ chung một phòng? Để thuận tiện đánh nhau hả?" Trần Đồng 'chậc' một tiếng: “Mau thu tay lại đi, Hạ Diễm của chúng ta vẫn chỉ là một nhóc con, bọn họ đang làm cái gì vậy chứ?”
Hạ Diễm quấn chặt chăn nhỏ của mình, không đáp lời, trong lòng lại đang suy nghĩ một ngày đã trôi qua mà cậu vẫn chưa gặp được vị quý nhân mà đạo sĩ Lưu nói, trái lại cảm thấy chuyến du lịch này có chút u ám.
Chẳng mấy chốc, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Nơi này là tầng một, trước khi đi ngủ Hạ Diễm đã khóa hết cửa sổ, cậu còn bật điều hòa ở chế độ ngủ, lúc này trong phòng chỉ còn tiếng ù ù của điều hòa.
Nhưng ngay trong màn đêm yên tĩnh này lại truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ ngoài hành lang.
“Cộp.”
“Cộp.”
“Cộp.”
Tiếng bước chân cực kỳ chậm rãi, Hạ Diễm xoay người lại, đột nhiên tim lại đập nhanh một cách khó hiểu.
“Cộp.”
“Cộp.”
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng Tưởng Nhược Nhược.
Nhưng không lâu sau, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.
Chân người này hình như bị dính nước, tiếng bước chân phát ra giống như âm thanh do giày cao gót ướt đẫm giẫm lên sàn gỗ.
Hôm nay các bạn nữ trong lớp đều đi giày thể thao để thuận tiện cho việc đi lại. Mà khách sạn hôm nay chỉ tiếp đón các học sinh 12A2 của trường cấp baTân Hải, nên không có phụ nữ đi giày cao gót.
Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng Hạ Diễm.
Hạ Diễm từ trên giường ngồi dậy, nhẹ giọng nói: “Trần Đồng, cậu còn thức không?”
Trả lời lại Hạ Diễm là tiếng ngáy khò khò của Trần Đồng.
“Cốc, cốc, cốc.”
Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa rất đều đặn, mỗi tiếng gõ cách nhau đúng một giây.
Một luồng hơi lạnh thấu xương từ ngoài truyền tới, Hạ Diễm liền cảm thấy da đầu tê dại.
Cậu có thể khẳng định thứ bên ngoài cửa kia tuyệt đối không phải là người.
“Cốc,cốc, cốc.”
Thấy không có ai mở cửa, thứ bên ngoài lại gõ cửa lần nữa.
Hạ Diễm cuộn mình trốn trong chăn, trong lòng không ngừng nói: Đừng vào, đừng vào.
Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay nhẹ.
Sau đó, cốc nước Hạ Diễm đặt trên tay nắm cửa "xoảng" một tiếng rơi xuống sàn.
Thấy không mở được cửa, thứ kia có vẻ hơi tức giân, điên cuồng vặn tay nắm cửa, tiếng cạch cạch không ngừng vang lên.
“Mẹ kiếp, ồn ào quá.”
Trần Đồng cuối cùng cũng tỉnh dậy, bật đèn lên, tiếng vặn cửa cuối cùng cũng dừng lại.
Trần Đồng cau mày xuống giường đi về phía cửa nói: “Là tên nào trong lớp uống nhiều quá say rồi hả?! Để tôi xem coi là tên nào tửu lượng kém như vậy.”
"Đừng mở cửa!" Hạ Diễm gọi cậu ấy lại: “Bên ngoài... có chuyện gì đó kỳ lạ.”
Trần Đồng vẫn chưa hiểu "kỳ lạ" là có ý gì, cậu ấy thu tay đang định mở khóa lại, híp mắt nhìn qua mắt mèo, nói: “Kỳ lạ, bên ngoài không có gì cả, chạy nhanh thật đấy.”
Hạ Diễm thầm nghĩ, không có gì là tốt rồi.
Nỗi sợ hãi khiến cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Hạ Diễm càng trở nên tái nhợt hơn, cậu vuốt nhẹ chuỗi Phật Châu trên cổ tay, cầu nguyện thứ ngoài cửa kia biến mất.
Trần Đồng trở lại giường, nghĩ đến dấu chân vừa nhìn thấy, nghi hoặc kéo rèm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bên ngoài đang mưa à? Tôi thấy có dấu chân ướt đẫm trên mặt đất.”
Cậu cũng kéo rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Diễm lập tức mở to hai mắt.