Đêm đó, sau khi Lục Bỉnh Văn biến mất, Hạ Diễm bị sốt nhẹ.

Thân thể cậu yếu ớt, mỗi lần gặp phải thứ không sạch sẽ đều bị bệnh hai ba ngày.

Sáng sớm hôm sau, toàn bộ học sinh lớp 12A2 đã lên xe về. Hạ Diễm dựa lưng vào ghế, ho nhẹ.

Bên cạnh, Trần Đồng thân thể luôn cường tráng, rất hiếm khi bệnh nhưng hôm nay cũng bị sốt cao, trông rất mệt mỏi.

Trần Đồng thở thoi thóp nói với Hạ Diễm: “Nhóc Hạ à, tôi kể cho cậu nghe chuyện này, cậu đừng sợ nha.”

Hạ Diễm gật đầu, thầm nghĩ đêm qua mình cũng đã sợ đủ rồi, cho dù hôm nay cậu nói cậu là ma tôi cũng không sợ.

"Đêm qua, khi tôi nửa tỉnh nửa mê, tôi thấy một người phụ nữ tóc dài mặc đồ đỏ đứng trước giường cậu, móng tay vừa dài vừa nhọn, còn đi một đôi... giày cao gót màu đỏ. Tôi sợ hãi, cố gắng hét lên gọi cậu, nhưng tôi không thể phát ra âm thanh nào, cơ thể cũng cứng đờ không thể di chuyển được." Trần Đồng vẫn còn sợ hãi: “Sau đó không hiểu sao tôi lại ngủ thiếp đi. Tôi cũng không biết rốt cuộc đó là mơ hay là thật nữa...”

"Có thể là ác mộng thôi." Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Hôm qua cậu uống nhiều quá mà.”

Tưởng Nhược Nhược nhìn Trần Đồng và Hạ Diễm hôm qua còn tràn đầy sức sống, hôm nay trông sắc mặt lại rất tệ, hỏi: “Có phải tối qua hai người mở điều hòa thấp quá không?”

"Cũng không hẳn." Trần Đồng gãi đầu: “Tôi nhớ là 25 độ.”

"Có lẽ là không hợp với khí hậu ở đó, sáng nay có rất nhiều bạn học sắc mặt cũng không tốt." Nhậm Hiểu Bình nói: “Tối hôm qua tôi cũng nghe thấy tiếng động lạ, có phải là Tiểu Điệp Tiên tới không?”

Nhìn qua thì Tưởng Nhược Nhược là người có chất lượng giấc ngủ tốt nhất trong số họ, cô tò mò hỏi: “Điệp Tiên gì?”

"Tối qua các cậu về trước. Sau khi các cậu đi, tôi với mấy người bạn học nữa chơi Tiểu Điệp Tiên, mà lúc ấy cũng không gọi ra được thứ gì. Nhưng sau khi tắt đèn, tôi có nghe thấy tiếng giày cao gót truyền đến từ cuối hành lang." Nhậm Hiểu Bình nói: “Nhưng chưa được bao lâu thì tôi đã ngủ thiếp đi rồi.”

Hạ Diễm khiếp sợ mở to hai mắt, cậu hoàn toàn không ngờ tới bạn học của mình lại cùng nhau tìm đường chết vào đúng ngày mười lăm âm lịch, bọn họ dám chơi trò chơi nguy hiểm như vậy trong rừng núi.

"Ừ." Nhậm Hiểu Bình đáp: “Giờ nhớ lại thì... chủ nhiệm có nói với tôi là tối qua lúc tập hợp, lần đầu tiên thầy ấy đếm số người, đếm ra ba mươi tám người, có phải lúc đó Tiểu Điệp Tiên đã được mời tới rồi không?”

"Điệp Tiên còn đi giày cao gót sao? Chắc là nữ sinh nào đó nửa đêm bị mộng du." Tư Kiến Không đeo quần thâm trên mắt, vẻ mặt phờ phạc ngồi xuống: “Tối qua tôi cũng nghe thấy, mẹ nó, ồn ào đến nỗi tôi ngủ cũng không ngon giấc.”

Nói đến đây, Hàn Tranh vẫn luôn trầm mặc không nói gì cũng không nhịn được lên tiếng: “Tôi cũng nghe được.”

"Các cậu đều nghe thấy?" Tưởng Nhược Nhược nhíu mày: “Sao tôi không nghe thấy gì hết vậy? Hơn nữa nữ sinh lớp chúng ta không ai mang giày cao gót cả.”

Hàn Tranh sáng nay cũng có chút mệt mỏi nói: “Sau khi nghe thấy tiếng động, tôi đã đứng dậy nhìn qua mắt mèo trên cửa, vừa lúc thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ lảo đảo đi tới, lúc ấy đã cảm thấy có chút kỳ lạ, tôi muốn nhìn lại một lần nữa thì cô ta đã biến mất.”

"Aaaa các cậu đừng nói nữa, sao càng nói càng khủng bố vậy hả?!" Tưởng Nhược Nhược bịt tai lại: “Đó chẳng phải giống với người Trần Đồng mơ thấy sao?”

"Tôi còn nghe thấy âm thanh kỳ lạ bên ngoài cửa sổ." Một người bạn cùng lớp ở tầng hai nói: “Đó là loại âm thanh xào xạc, giống như tiếng gió, nhưng nửa đêm hôm qua lại không có gió.”

“Ừ, nghe cậu nói như vậy, hình như tôi cũng nghe thấy.”

Một nhóm sinh viên tin vào chủ nghĩa Mác đang xoay quanh đề tài ma ám tối qua, càng nói càng đáng sợ, đúng lúc này, Bành Hạo - người tham gia trò chơi Điệp Tiên hô, qua nhảy kên xe, câu ta bước nhanh về phía mọi người.

“Mẹ kiếp, sáng nay đi ăn buffet gặp chủ nhiệm lớp, nghe được tin đồn, khu nghỉ dưỡng thác nước này của chúng ta đẹp như tiên cảnh trên phim truyền hình, nhưng trước kia đã có người chết ở đây!!”

“Hả?!”

“Chết người? Sao lại chết?”

Bành Hạo nồi xuống, trầm giọng kể: “Ban đầu, ngọn núi này là một bãi tha ma, dân làng sẽ chôn cất người nhà ở đây, về sau vì có thác nước nên đã xây thành khu nghỉ dưỡng. Những năm đầu đi vào hoạt động, việc kinh doanh rất phát triển và có rất nhiều người đến.”

Tưởng Nhược Nhược nói: “À, thì ra là vậy. Chẳng trách tối hôm qua trở về lại nhìn thấy một cái nghĩa địa.”

“Khoảng 3 năm trước, có một đôi tình nhân trẻ đến khu nghỉ dưỡng này, người con trai nghi ngờ cô gái lừa dối mình nên đã bóp cổ cô đến chết. Trùng hợp hôm đó là sinh nhật của cô gái, cô nghĩ bạn trai sẽ tạo cho cô một điều bất ngờ, như cầu hôn cô ấy, thế nên cô đã trang điểm và chưng diện thật đẹp, đi một đôi giày cao gót màu đỏ cùng với chiếc váy dài màu đỏ, không ngờ cuối cùng lại chết oan uổng như vậy>”

"Trời ạ, đó không phải là cô gái tối qua tôi mơ thấy sao?" Trần Đồng kinh hãi nói: “Cô ấy thật sự rất đáng thương.”

“A? Nếu nói như vậy, trên thế giới này thật sự có ma à?!”

"Đúng vậy. Sau đó, thỉnh thoảng người ta lại thấy cô ấy đi lang thang quanh khu nghỉ dưỡng. Con trai đến chơi thường gặp phải chuyện như vậy." Bành Hạo nói: “Chắc là do âm khí quá nặng nên người đến khu nghỉ dưỡng càng ngày càng ít, sắp phải đóng cửa, thầy chủ nhiệm dẫn chúng ta tới đây vì nghĩ chúng ta đều là học sinh trung học, dương khí thịnh, cũng không quá lo.”

"E hèm, chuyện này... thầy chủ nhiệm của chúng ta đúng là..." Trần Đồng ho khan một tiếng: “Có hơi tự tìm đường chết.”

Hạ Diễm nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ đâu chỉ tự tìm đường chết, nữa quỷ váy đỏ oán khí ngút trời, ngay cả Phật Châu của cao tăng cũng không trấn được.

Nếu không phải tối qua Lục Bỉnh Văn tới chắc nữ quỷ váy đỏ kia đã làm thịt hết lớp rồi.

Nghĩ tới đây, Hạ Diễm lại lặng lẽ nhìn vòng tay Bạch Ngọc Châu trên cổ tay mình.

Vì mẹ cậu thích ngọc nên Hạ Diễm cũng hiểu đôi chút, Ngọc Châu trên tay cậu có giá trị liên thành, mỗi một viên đều được mài giũa đến mức trong suốt, nhẵn bóng.

Đây là lễ vật lệ quỷ tặng cậu, vậy chắc không phải ngọc châu tầm thường đâu nhỉ?

“Khụ, khụ ,khụ...”

Hạ Diễm lại ho khan vài tiếng, khóe mắt hơi phiếm hồng, cậu lấy chiếc sơ mi ra khoác lên người, chuẩn bị ngủ một lát, không nghĩ tới các bạn ở gần đó đồng thời nhìn về phía cậu với vẻ mặt quan tâm.

"Hạ Diễm, cậu không sao chứ?" Tưởng Nhược Nhược nói: “Cậu có muốn uống chút nước ấm không? Tôi có mang bình giữ nhiệt.”

"Tôi không sao cả, chắc là tối qua bị cảm lạnh." Hạ Diễm chớp chớp hàng mi dài, ân cần nhắc nhở: “Nhưng mà, có một số thứ thà tin là có còn hơn là không. Về sau vẫn không nên đến nơi hoang vu chơi mấy trò tâm linh thì hơn.”

“Nhóc Hạ nói rất đúng, aiz...lần sau không dám nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play