Trăng đêm nay không những tròn mà còn rất sáng, ánh trăng lạnh lẽo chiếu hẻm núi, khiến người ta cảm thấy quỷ dị khó tả.

"Đầu tiên, chuẩn bị một tờ giấy lớn, sau đó úp ngược chiếc đĩa rồi vẽ đường viền của chiếc đĩa trên tờ giấy. Trên giấy có thể viết một số từ gợi ý, đơn giản nhất là "có" và "không" để thuận tiện cho tiểu điệp tiên trả lời các câu hỏi." Nhậm Hiểu Bình nói: “Sau khi bắt đầu, chúng ta đặt ngon tay lên đĩa, nhắm mắt lại thầm niệm mời tiểu điệp tiên hiển linh ở trong lòng, phân đoạn này nhất định phải thành kính.”

Tư Kiến Không không tin điều này, nhưng cậu ta đã quen với việc tranh cãi với Hàn Tranh, cậu ta giả vờ nghiêm túc "Ồ" một tiếng, nói: “Vậy tôi có thể bất kì vấn đề gì à?”

"Ừm... chắc là có thể, chỉ cần cậu không hỏi nhưng câu hỏi khiến điệp tiên tức giận." Nhậm Hiểu Bình nói: “Hơn nữa sau khi nghi lễ bắt đầu, chúng ta chỉ có thể mời điệp tiên đến, nhưng không thể đuổi điệp tiên đi, chỉ có thể chờ tự nó rời đi.”

"Đã nghe rõ rồi chứ?" Hàn Tranh nói: “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Trong lớp có bạn học còn đang uống rượu, tám người tìm một cái bàn cách xa đống lửa trại, đem bản vẽ đặt lên bàn.

Mọi người đứng thành vòng tròn quanh bàn, sau đó tất cả đều duỗi tay phải ấn lên chiếc dĩa ăn màu trắng.

"Tôi căng thẳng quá." Nhậm Hiểu Bình nháy mắt với bạn nữ: “Chúng ta bắt đầu đi.”

Mọi người cúi đầu thầm niệm tên tiểu điệp tiên, suốt ba phút trôi qua mà điệp tiên không có phản ứng gì.

"Không có phản ứng gì hết." Có người nói: “Quả nhiên, phim ảnh đều là dối trá.”

Ngay lúc mọi người đang muốn bỏ cuộc thì chiếc đĩa đột nhiên chuyển động.

"A!" Nhậm Hiểu Bình kích động nói: “Tiểu điệp tiên tới phải không!?”

"Ôi đệt." Tư Kiến Không trong nháy mắt nhảy ra ngoài một mét: “Thật hay giả vậy?”

"Giả." Hàn Tranh nhếch môi nhìn Tư Kiến Không: “Là tôi đẩy.”

Cậu ta buông ngón tay ra nhún vai nói: “Nhưng mà, Tư Kiến Không, vừa rồi hình như dọa cậu sợ rồi, thật xin lỗi.”

“Hàn Tranh, con mẹ nó cậu bị điên à?!”

Nhìn thấy Tư Kiến Không và Hàn Tranh sắp đánh nhau, các bạn gần đó lao tới ngăn cản họ.

Chủ nhiệm lớp vội vàng đi tới, nói: “Các em đang làm gì vậy? Đã gần mười một giờ rồi, tôi đưa các em về khách sạn. Các em nhanh chóng xếp hàng để tôi đếm số người.”

Ngoại trừ ba người mới rời đi, ở đây có ba mươi bảy người.

Chủ nhiệm lớp đếm qua một lần, không biết mình có nhầm lẫn không, nhưng ông đếm được ba mươi tám người. Một số học sinh đang quay lưng lại với ông, vậy nên ông không biết đó là ai.

Ông chỉ cho rằng tối nay mình và mấy đứa nhỏ đã uống quá nhiều, lại để cho lớp phó Nhậm Hiểu Bình kiểm tra lại một lần, Nhậm Hiểu Bình kiểm tra xong thì nói: “Thầy ơi! Không có vấn đề gì, chúng ta về thôi.”

Khách sạn cách nơi tổ chức lửa trại không xa, đi bộ mất khoảng mười phút.

Tại phòng 1011 của khách sạn, Trần Đồng đã tỉnh lại sau ba lần nôn do uống quá nhiều.

Tắm rửa xong, Trần Đồng nửa nằm trên giường, uống nước chanh Hạ Diễm đưa: “Nhóc Hạ, làm phiền cậu phải vác một người nặng hơn mình mười lăm cân vào phòng.”

"Không sao đâu." Hạ Diễm kiểm tra khoá cửa rồi ngồi xuống giường: “Tôi và bạn gái cậu kéo cậu về.”

"Cảm ơn." Trần Đồng cảm động nhìn Hạ Diễm, sau đó lại nhìn ly nước trên tay nắm cửa: “Cậu thật cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều như vậy ạ?”

"Ừm." Hạ Diễm ho khan vài tiếng: “Trên núi này lạnh quá.”

"Đúng vậy." Trần Đồng nằm sấp trên giường nhìn Hạ Diễm: “Phong cảnh nào có đẹp như video quảng cáo, vừa lạnh vừa hoang vắng.”

Hạ Diễm có chiếc mũi cao, đường quai hàm rõ ràng, đường nét khuôn mặt rất thanh tú.

Lần trước đến trường tham gia triển lãm nghệ thuật, Hạ Diễm đeo một cặp kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bị nữ sinh trường bên cạnh chụp lén không biết bao nhiêu ảnh, ảnh chụp đến nay vẫn còn lưu truyền giữa các nhóm trường lớn ở thành phố Tân Hải.

Cậu có một đôi mắt rất đẹp, không chỉ con ngươi sáng màu mà đuôi mắt còn hơi hướng lên, trông hơi giống một chú mèo.

Nếu không tiếp xúc với Hạ Diễm mà chỉ nhìn vẻ ngoài thôi thì sẽ cho rằng cậu là một chàng trai lạnh lùng và khó gần. Nhưng những người thân quen thì đều biết rằng cậu rất mềm mại và dễ thương, không những không nổi giận với người khác mà thỉnh thoảng còn ngủ gật trong lớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play