Giống như giấc mơ kỳ lạ đêm qua, lá thư đính hôn với chữ đen trên nền đỏ nằm lặng yên trước cửa phòng ngủ của Hạ Diễm.
Hạ Diễm cầm thư mời lên, nhìn ba chữ "Lục Bỉnh Văn" trên đó, ngón tay cậu không ngừng run rẩy.
Cậu thực sự đụng phải quỷ rồi.
Hơn nữa còn là một con quỷ muốn cưới cậu, cường đại không thể tưởng được.
Trong đầu hỗn loạn nhưng vẫn không tự chủ được nhớ đến đôi mắt hôm qua cậu nhìn thấy, ánh mắt đối phương dường như đã sớm nhìn thấu hết thảy, ở trước mặt một con quỷ cường đại như vậy, Hạ Diễm không có cách nào giãy được.
“Cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa khiến Hạ Diễm lấy lại tinh thần, cậu mở cửa, mẹ lo lắng nhìn cậu.
Giọng mẹ run run, bà đang cầm một lá thư đính hôn giống hệt lá thư trên tay Hạ Diễm.
Bà nói: “Tiểu Diễm, sáng nay mẹ nhặt được lá thư đính hôn ở cửa phòng ngủ, hình như là của con. Mẹ và cha con đã kiểm tra camera. Đêm qua... không có ai vào nhà, con không có chỗ nào khó chịu chứ?”
Thấy Hạ Diễm lắc đầu, mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa yên tâm được một chút thì lại kinh hãi khi nhìn về phía cái cổ trống không của Hạ Diễm.
"...Tiểu Diểm, bùa hộ mệnh của con đâu?" Cố Liên sửng sốt: “Con để nó ở đâu?”
Hạ Diễm thấy không giấu được nữa nói: “Mẹ sáng nay khi con tỉnh dậy, huyết ngọc đã hoàn toàn vỡ nát.”
Ở trong mắt Cố Liên, con trai bà có thể sống an toàn đến ngày hôm này đều nhờ chiếc bùa hộ mệnh này. Giờ đây bùa hộ mệnh đã vỡ nát, con trai bà cũng lành ít dữ nhiều.
Bà gần như muốn ngất đi, Hạ Diễm đỡ lấy bà, lại an ủi: “Không có việc gì đâu mẹ, tháng sau con sẽ mười chín tuổi, có lẽ... sau sinh nhật, con sẽ không cần tấm bùa này nữa.”
“Vậy làm sao được chứ!”
Cố Liên có chút suy sụp, Hạ Triều từ dưới lầy vội chạy lên, vỗ vỗ lưng an ủi vợ, sau đó nói với Hạ Diễm: “Tiểu Diễm, hôm nay đừng đi đâu, đạo sĩ Lưu sẽ tới ngay.”
Hôm nay thành phố Tân Hải sương mù dày đặc, những lá bùa dán trên cửa nhà Hạ gia rơi lộn xộn xuống đất, đan xen với những chiếc lá vàng xanh, chất thành đống trước cửa.
Lưu đạo sĩ nhặt lên một mảnh bùa bị xé, ngón tay vừa đặt lên đã lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hạ tiên sinh, đây là lệ quỷ cực hung. Đạo hạnh của tôi không đủ, xin ngài hãy mời cao nhân khác!”
Vừa dứt lời, ông ta đã rời đi bất chấp sự níu giữ của Hạ Triều.
Một tuần sau đó, ngày nào Hạ gia cũng có các thiên sư từ khắp nơi ra vào.
Trong sân được các thiên sư bố trí các trận pháp trừ quỷ, trong nhà cũng treo đầy các vật tránh tà.
Hạ Diễm chỉ có thể dựa vào cửa sổ tầng hai cả ngày và xem thiên sư thực hiện các thủ thuật của mình. Cậu lặng lẽ nhìn những tờ tiền màu vàng bay khắp bầu trời, như thể cậu đang thưởng thức một tiết mục màu rực rỡ màu sắc mà quỷ dị nào đó.
Hai phong thư kia vẫn nằm yên lặng trên bàn học của cậu, phong thư còn dán một phù chú dùng máu người vẽ ra.
Một tuần sau, cha Hạ bỏ ra một số tiền lớn để mời một vị cao tăng đạo hạnh cực cao đến.
Vị cao tăng kia đã gần 70 tuổi, da dẻ nhăn nheo, tăng bào lỏng lẻo treo trên người, như thể một cơn gió thôi cũng có thể thổi bay ông và đạo bào.
Ông đưa cho Hạ Diễm một chuỗi Phật Châu thơm mùi gỗ đàn hương, bảo cậu tạm thời dùng Phật Châu này để hộ thân.
Cha mẹ Hạ Diễm hỏi: “Đại sư, vậy thư mời của lệ quỷ thì phải làm sao?”
“Nếu không muôna kết hôn…” Vị cao tăng nhìn về phía Hạ Diễm: “Vậy thì đốt đi.”
Hạ Diễm bối rối nâng tay ném hai lá thư vào chậu than.
Dòng chữ đen trên lá thư dần biến trong ánh lửa nhảy múa và biến thành tro bụi.
Trước khi rời đi, vị cao tăng kia lại nói: “Là phúc không phải họa, là họa không tránh được, tôi thấy sinh mệnh của tiểu công tử không có dứt, tất có cơ hội thay đổi.”
Sau đó, vòng Phật Châu tựa hồ như thật sự có tác dụng, thư mời hay ma quỷ gì cũng vậy, tất cả đều biến mât.
Lăn qua lăn lại nửa tháng, việc này cứ như vậy trôi qua.
Cố Liên thở phào nhẹ nhõm, tưởng mình đã tòm được bùa hộ mệnh mới cho Hạ Diễm, bà nói đùa với chồng: “Vận đào hoa của con trai chúng ta không khỏi quá tốt đi? Ma cũng muốn kết hôn với nó.”
Hạ Triều “chậc” một tiếng nói: “ Vẫn là một nam quỷ rất đẹp trai.”
Hạ Diễm dùng bảng vẽ che mặt, tuy rằng sợ hãi, nhưng cậu cũng cảm thấy chuyện này thật buồn cười.
Khi Cố Liên cười lên, nếp nhăn nơi khóe mắt bà khẽ lay động, bà nhẹ nhàng dặn dò Hạ Diễm: “Tiểu Diễm, khi đi ra ngoài chơi không được tháo Phật Châu xuống nhé, ngay cả khi đi tắm cũng không được, thuốc cũng phải mang theo đầy đủ, nhớ kỹ chưa?”
“Dạ, con biết rồi.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Cha mẹ, hai người đừng lo lắng cho con, con không sao đâu.”