Huyết ngọc nóng rực, không biết từ lúc nào đã nứt ra một cái lỗ thật lớn, gần như vỡ thành hai mảnh.
Giữa ban ngày mà Hạ Diễm lại gặp ma.
Con ma này còn nói sẽ cưới cậu sau hai tháng nữa.
Hạ Diễm ớn lạnh sống lưng, vội vàng đứng dậy đi tới quầy thanh toán, Hạ Diễm mang theo tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Xin chào, vừa rồi không có người tới đây sao?”
Ông chủ lắc đầu nói: “Không có, chiều nay chỉ có cậu thôi.”
Hạ Diễm sắc mặt tái nhợt, mở cửa rời đi. Trên đường cậu chỉ nói với chị họ là đối tướng xem mắt không đến, cũng không nói thêm gì nữa.
Từ khi cậu có thể nhớ được đến giờ, bất cứ khi nào cậu gặp ma, mảnh huyết ngọc trên cổ sẽ bảo vệ cậu.
Bây giờ huyết ngọc đã vỡ, lời thầy bói vẫn còn đọng lại trong đầu cậu: Đứa trẻ này có thể sẽ không sống sót đến sinh nhật thứ mười chín và sẽ bị ma ăn thịt.
Chỉ còn một tháng nữa là cậu tròn mười chín tuổi. Dù thế nào đi nữa, huyết ngọc bị hỏng cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Khi Hạ Diễm trở về nhà, mưa đã tạnh.
Cha mẹ Hạ Diễm đã chuẩn bị sẵn bữa tối và đang đợi cậu. Nhìn thấy cậu vẫn ra ngoài vào ngày mưa, mẹ cậu lo lắng nói: “Tiểu Diễm, có việc gì gấp thế? Sao trời mưa còn ra ngoài chứ?”
Hạ Diễm nở một nụ cười nhàn nhạt: “Con gặp một người bạn.”
Mẹ cậu gật đầu, lấy khăn khô lau nước trên tóc cho cậu rồi nói: “Ừ, mau tới ăn cơm cho nóng, lát đi tắm nước nóng.”
Sinh nhật thứ mười chín của Hạ Diễm đang đến gần. Mặc dù cha mẹ cậu không nói gì, nhưng Hạ Diễm vẫn có thể nhìn ra sự lo âu và bất an trong mắt cha mẹ, trước cửa nhà cũng dán mấy tấm phù chú trừ tà do cao tăng viết.
Hạ Diễm suy đi nghĩ lại, nhưng cũng không nói cho cha mẹ biết chuyện huyết ngọc vỡ.
Đêm đó, trước khi đi ngủ Hạ Diễm kiểm tra cửa sổ, lại thắp một nén an hồn hương, sau đó đứng ở mép giường do dự rất lâu mới nằm lên giường.
Cậu vuốt ve ngọc thạch trên ngực, thầm nghĩ không phải là còn chưa hoàn toàn vỡ thành hai nửa sao?
Có lẽ nó vẫn còn chút tác dụng.
Hạ Diễm nhắm mắt lại, trằn trọc trở mình đến rạng sáng, thành phố Tân Hải lại đổ mưa.
Cha mẹ trên lầu đã ngủ từ sớm, biệt thự rộng lớn yên tĩnh đến lạ thường, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng mưa đập vào cửa sổ.
Không biết từ khi nào, cuối cùng Hạ Diễm cũng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như cậu vẫn còn trằn trọc trong phòng, ngủ không yên giấc.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng "kẽo kẹt" vang lên, từ trên giường ngồi dậy, cậu nhìn xung quanh, cũng không phát hiện có gì bất thường.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đền tiếng chân chạy kịch liệt. Tà khí âm lãnh từ bốn phương tám hướng đánh úp tới, Hạ Diễm sợ hãi nắm ngọc thạch trên ngực cầu nguyện, mong nó có thể giúp mình lần nữa, cậu muốn được sống.
Sau vài giây, tiếng bước chân đột ngột dừng lại.
Hạ Diễm nhích từng chút tùng chút đến cửa phòng, nhìn ra ngoài qua mắt mèo__
Hóa ra là con mèo đen với một lá thư màu đỏ trong miệng và ngồi trước cửa phòng với cái đuôi cuộn tròn.
Vì mắc bệnh hen suyễn nên Hạ Diễm chưa bao giờ nuôi thú cưng trong nhà. Nguoif quản gai thường xuyên đuổi chó mèo đi lạc ra khỏi sân, trong nhà cũng không bao giờ có bất kỳ động vật nhỏ nào.
Hình như con mèo đã phát hiện ra Hạ Diễm đang nhìn mình. Nó ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xanh lục nhìn Hạ Diễm, sau đó dùng đầu đẩy lá thư vào phòng qua khe cửa.
Lúc này Hạ Diễm mới nhìn thấy rõ mọi thứ.
Trên tấm bìa đỏ có hai chữ được viết bằng bút lông: Thư mời.
Cậu run rẩy mở thư mời ra. Bên trong thư mời là những dòng chữ nhỏ được viết bằng bút lông, cậu vừa nhìn đã không kiềm chế được:
Lục Bỉnh Văn cẩn định ngày mùng tám tháng tám âm lịch sẽ kết hôn cùng Hạ Diễm.
Từ khi ký kết lương duyên, đặt thành giai ngẫu, kết dây tơ hồng, bạc đầu vĩnh giai. Quỳ
gối nguyện ngàn đời bên nhau, mai cho đến khi núi xanh không còn nữa.
Ta sẽ bảo hộ Hạ Diễm cả đời, trịnh trọng lập ước hẹn này.
"Rắc" một tiếng, huyết ngọc trên cổ cậu hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống đất.
Hạ Diễm từ trong mộng tỉnh lại, hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy. Lúc này cậu mới phát hiện ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, chiếu ánh nắng rực rỡ vào phòng.
Mà miếng ngọc cậu đeo trước ngực khi đi ngủ đã bể thành bốn mảnh, nằm rải rác trên giường của cậu, giống như một lời uy hiếp thầm lặng.