Đó là giữa mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học, học sinh lớp 12A2 quyết định đến khu nghỉ mát ngắm thác nước ở thành phố bên cạnh để tổ chức chuyến du lịch sau tốt nghiệp.
Đã nửa tháng Hạ Diễm không bước ra khỏi nhà, cha mẹ vốn không muốn cậu đi, nhưng Hạ Diễm cảm thấy đây là lần tụ tập cuối cùng, nên cậu vẫn muốn đi hòa nhập với mọi người.
Vì việc này, cha mẹ Hạ Diễm đã tới nhờ đạo sĩ Lưu tính cho cậu một quẻ, tính được quẻ đại cát.
Đạo sĩ Lưu nói, từ quẻ tượng có thể thấy được, Hạ Diễm có thể gặp được quý nhân của đời mình trong chuyến đi này, nói không chừng còn có thể nghịch thiên cải mệnh, là một kỳ ngộ vô cùng tốt.
Cha mẹ Hạ Diễm quyết định đánh cược một lần, để Hạ Diễm đi du lịch cùng mọi người, nếu thật sự gặp được quý nhân thì không uổng công đi chuyến này.
Vừa lên xe, bạn cùng bàn của Hạ Diễm là Trần Đồng đã dứng dậy vẫy tay chào cậu: “Hạ Diễm, chỗ này nè!”
Hạ Diệm đi qua ngồi, Trần Đồng cao hứng nói với cậu: “Nhóc Hạ, tôi nhìn thấy cậu trên bảng vàng của trường, cậu thi đỗ đại học T. Nhóc Hạ của chúng ta trâu bò thật, ba năm thi đại học một năm rưỡi tự học, vẫn đỗ T đại như thường.”
"Cám ơn." Hạ Diễm cười với cậu ấy: “Vậy còn cậu thì sao? Định học ở đâu?”
"Tôi à, tôi định ở lại thành phố Tân Hải học đại học, chép bài tập của cậu ba năm mà cũng không chép ra chút tinh hoa nào, chẳng qua lần này ăn may, cha mẹ tôi đều rất vui." Trần Đồng nói: “Đúng rồi, gần đây rủ cậu đi chơi nhưng cũng không thấy cậu đi, cậu ốm à?”
"Trong nhà có chút việc gấp." Hạ Diễm cong mắt: “Lần sau nhất định sẽ đi chơi cùng cậu.”
"Ừm, vậy còn được, tôi còn tưởng cậu lại bị ốm nữa." Biểu tình của Trần Đồng giống như người cha già hiền từ: “Không bị ốm là tốt rồi.”
“Oa, Hạ Diễm tới rồi ~ ”
Tưởng Nhược Nhược là bạn gái của Trần Đồng, cô xách túi lên xe, ngồi phía trước Trần Đồng.
Cô quỳ xuống chỗ ngồi, ôm lấy lưng ghê, nhìn Hạ Diễm nói: “Hạ Diễm, chúc mừng cậu đỗ T đại! Cậu biết không,năm nay lớp chúng ta là lớp dẫn đầu trong kỳ thi đại học đó, Hàn Tranh cũng thi đỗ vào khoa Vật Lý của T đại, hai người là niềm tự hào của lớp đấy.”
Hạ Diễm không biết trả lời thế nào, đôi mắt xinh đẹp ôn hòa nhìn từng bạn học cùng nói chuyện với mình, thỉnh thoảng còn cười rộ lên.
Cậu giống như một con mèo xinh đẹp bị đám đông vây xem, ngồi cong đuôi một cách ngoan ngoãn.
Vì tính cách hướng nội nên cậu thường chọn bạn một cách thụ động, không nói chuyện nhiều với mọi người, thậm chí còn có chứng sợ xã hội nhẹ.
"Các cậu đang nói gì mà náo nhiệt vậy?" Tư Kiến Không ngồi chéo trước mặt Hạ Diễm: “Hạ Diễm, cậu học chuyên ngành gì?”
Hạ Diễm còn chưa kịp trả lời, đã có người thay cậu nói: “Kiến trúc.”
Người lên tiếng chính là Hàn Tranh, người sắp học cùng trường với Hạ Diễm.
Cậu ta ngồi phía trước bên phải Hạ Diễm, cách một lối đi nhưng vẫn luôn lắng nghe đám Hạ Diễm nói chuyện.
Tư Kiến Không đứng dậy đổi chỗ, ngồi xuống cạnh bên cạnh Hàn Tranh, cười nói: “Sao cậu biết rõ thế? Tôi cũng đến thành phố B học đại học, sau này tôi sẽ ở cùng thành phố với Hạ Diễm.”
"Tôi và cậu ấy không chỉ ở cùng thành phố, mà còn có thể làm bạn học bốn năm." Hàn Tranh lấy tai nghe đeo vào: “Cho nên tôi tất nhiên biết rõ.”
Tưởng Nhược Nhược và Trần Đồng cùng lộ ra vẻ mặt khó xử.
Trong lớp ai tinh mắt đều biết Tư Kiến Không và Hàn Tranh là tình địch.
Hàn Tranh yêu thầm Hạ Diễm cũng không phải ngày một ngày hai, tuy không thổ lộ nhưng mọi người đều có thể nhìn ra cậu ta thích Hạ Diễm.
Tư Kiến Không học kỳ trước đã thổ lộ với Hạ Diễm, nhưng Hạ Diễm đã lịch sự từ chối.
Hạ Diễm nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cậu yên lặng lấy ra một gói kẹo chanh từ trong túi ra chia cho mọi người.
Trần Đồng ném kẹo lên cao rồi há miệng hứng lấy.
Tưởng Nhược Nhược buồn cười nói: “Cẩn thận bị nghẹn.”
"Cái này có là gì, chuyện nhỏ thôi ý mà." Lúc này Trần Đồng mới phát hiện vòng tay Phật Châu của Hạ Diễm: “Nhóc Hạ, cậu bắt đầu đeo Phật Châu từ khi nào vậy?”
Hạ Diễm cúi đầu nhìn Phật Châu, nói: “Là quà của cha mẹ tôi tặng.”
"Món quà thi đỗ đại học này cũng khá đặc biệt." Trần Đồng tấm tắc khen: “Nhưng chuỗi Phật Châu cũng khá đẹp.”
Hạ Diễm mỉm cười, Tư Kiến Không còn muốn cùng Hạ Diễm nói chuyện, nhưng Hạ Diễm đã nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu rất gầy, đồng tử màu nhạt phản chiếu bóng cây xanh lục, giống như một chú mèo con xinh đẹp đang phơi nắng, càm giác khí chất trên người cậu có chút thần bí kỳ lạ.
Đến chín rưỡi thì xe buýt rời trường.
Hạ Diễm dựa vào ghế ngủ một giấc, khi tỉnh lại, xe đã tới nơi.
Ngọn núi bị mây và sương mù bao phủ, tầm nhìn rất thấp. Những cành cây cổ thụ thấp thoáng trong mây mù, khiến cho cảnh quan trở nên vừa âm trầm vừa quỷ dị.
Trần Đồng tò mò quan sát cây cổ thụ có hình thù kỳ lạ ngoài cửa sổ, thấy Hạ Diễm tỉnh lại, cậu ta nói: “Hạ Diễm, núi này hẳn là rất lạnh. Cậu có mang theo áo khoác không?”
"Ừm, có mang theo." Hạ Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Khách sạn tối nay chúng ta ở nằm dưới chân núi à?”
"Chắc là ở giữa sườn núi, cũng không phải khách sạn, chỉ là nhà nghỉ bình thường thôi." Trần Đồng nói: “Nghe nói trên núi này đã lâu không có người ở, anh trai chủ nhiệm lớp ta đã mở một khu nghỉ dưỡng ở đây, phục vụ việc ăn ở và giải trí, cũng coi như chúng ta ủng hộ việc làm ăn của bác ấy.”
Tưởng Nhược Nhược đóng cửa sổ lại nói: : “Hai người không cảm thấy... âm khí trong núi này có chút nặng à? Không giống với tờ quảng cáo mà chủ nhiệm đã cho chúng ta xem.”
Có thể là do đêm qua vừa mới mưa, trong núi sương mù dày đặc. Rõ ràng đang là giữa trưa ngày hè nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, gió lạnh xuyên qua cửa sổ xe buyết chui vào trong xe, làm cho nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống vài độ.
"Cậu nói gì thế? kỳ quái gì mà kỳ quái, chỉ là do thời tiết không tốt thôi. Tôi là một người ngay cả phim ma cũng không dám xem, cậu đừng có làm tôi sợ." Trần Đồng ngân nga một khúc nhạc: “Buổi trưa ăn sườn dê, buổi chiều ngắm thác nước, buổi tối còn có tiết mục đốt lửa trại, hoạt động được sắp xếp vô cùng tốt. Nghe nói tối nay có đến 20 món, trâu bò không trâu bò không?”
Hạ Diễm cong mắt cười: “Trâu bò.”