Một người đàn ông mặc vest đen bước vào cửa hàng, đi về phía cậu với tốc độ chầm chậm.
Đối phương có dáng người cao gầy, âu phục được cắt may tinh xảo rất vừa vặn.
Điều kỳ lạ là người đàn ông vẫn còn cầm chiếc ô màu đen trong nhà. Bên ngoài mưa rất to nhưng chiếc ô màu đen kia không dính lấy một hạt mưa, mặt ô khô ráo, đôi giày da của người đàn ông cũng không để lại vết nước nào trên sàn nhà.
Chỉ khi người đàn ông thu ô lại, Hạ Diễm mới thấy rõ được mặt đối phương.
Lục tiên sinh rất đẹp trai, nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi.
Hạ Diễm đã học nghệ thuật nhiều năm như vậy, chưa từng thấy khuôn mặt nào có thẩm mỹ hơn người đàn ông trước mặt.
Nhưng khi nhìn vào mắt đối phương, cậu lại có cảm giác như mình vừa bị mắc vào một cơn mưa lơn u ám. Đôi mắt sâu thẳm này dường như có ma lực, cậu vô thức bị thu hút.
Cậu nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu mới định thần lại, xấu hổ cúi đầu nói: “ Lục tiên sinh? Xin chào.”
Người đàn ông cũng chăm chú nhìn Hạ Diễm, im lặng hồi lâu mới hứng thú nói: “ Chào bạn nhỏ.”
Hạ Diễm càng xấu hổ hơn.
Trước khi người đàn ông đối diện kịp tra hỏi, Hạ Diễm chủ động thừa nhận sai lầm: “Em tên Hạ Diễm, là em họ của chị Cố Hi. hôm nay chị em không muốn đến nên bảo em đến.”
Nhìn thấy người đàn ông đối diện không nói gì chỉ mà chỉ nhìn mình, Hạ Diễm lại rơi vào tình thế lúng túng.
Cậu cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Anh trai, thật xin lỗi, đã làm anh thất vọng rồi.”
Điều Hạ Diễm không ngờ tới là, thay vì tức giận, trong mắt người đàn ông dần dần hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
"Không." Người đàn ông nhìn cậu: “Em rất tốt.”
Giọng người đàn ông trầm ấm êm tai như tiếng đàn Cello.
Nhưng... rất tốt là có ý gì?
"Anh trai, đừng đùa nữa." Hạ Diễm khẽ thở dài: “Em thay mặt chị họ lần nữa xin lỗi anh.”
"Không, em rất tốt." Lục tiên sinh nói: “Sinh thần bát tự của em thích hợp kết hôn với tôi hơn.”
Sinh thần bát tự? Kết hôn?
Hạ Diễm hoàn toàn bối rối, cậu không biết tại sao Lục tiên sinh lại biết ngày sinh của cậu, tại sao lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy. Cậu ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu nhìn người đàn ông tuấn mỹ tà khí đối diện.
Mặc dù cậu thỉnh thoảng cũng được các bạn nam tỏ tình nhưng đây là lần đầu tiên cậu được một người đàn ông nhìn trúng vì bát tự.
"Anh à, tháng sau em mới được mười chín tuổi." Hạ Diễm gắng hết sức từ chối: “Hơn nữa sức khỏe của em không được tốt lắm, thầy bói còn nói bát tử của em cực âm, làm điềm xấu, sống không quá mười chín tuổi, không cũng sẽ bị quỷ ăn thịt...”
Hạ Diễm nói vội, ho mấy tiếng, làn da trắng nõn trở nên hồng hồng.
Người đàn ông đối diện thấy cậu ho dữ dội liền rót cho cậu một tách trà nóng.
"Gả cho tôi, sẽ không thế nữa." Người đàn ông cười như không cười nhìn cậu: “Tôi tên Lục Bỉnh Văn, nhớ kĩ tên tôi, tôi nhìn trúng em rồi, Hạ Diễm, mùng 8 tháng 8 là ngày lành tháng tốt, đến lúc đó tôi sẽ đến cưới em.”
Hạ Diễm còn chưa hoàn hồn, người đàn ông đã đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ vài giây sau, người đàn ông biến mất trong làn mưa tầm tã bên ngoài.
Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ đến lúc bà ngoại từng nói, nếu cầm ô trong nhà thì sẽ không cao lên được, hơn nữa... chỉ có ma mới cầm ô trong nhà.
Giây tiếp theo, điện thoại rung lên.
Chị họ trả lời cậu: [Hình ảnh] [là người này, em có gặp được không? Tên đầy đủ của anh ta hình như là Lục Hà.]
Khoảnh khắc Hạ Diễm nhìn thấy bức ảnh, đôi mắt cậu mở to vì kinh ngạc. Người đàn ông cậu vừa thấy không phải người trong ảnh, tên, ngoại hình và chiều cao đều khác nhau.
Nghĩ đến chiếc ô màu đen không có một vết ướt và khí chất âm u, tà khí của người đàn ông, Hạ Diễm vô thức nắm lấy huyết ngọc trên cổ.