Sau khi về nhà, Hạ Diễm từ sốt nhẹ biến thành sốt cao.
Cậu nằm liên tục ba ngày, thân thể mới dần dần tốt lên. Trong thời gian này, cậu cũng nghe nói thầy chủ nhiệm của mình đi xe đạp gãy xương, phải nằm viện.
Lúc cậu sốt đến mơ hồ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, dường như cậu cảm nhận được một đôi tay lạnh lẽo chạm vào trán cậu, giúp cậu hạ nhiệt. Sau đó cậu hạ sốt thật, nhưng cảm giác đó lại không xuất hiện nữa.
Sau khi hết bệnh, cậu kể cho cha mẹ nghe mọi chuyện xảy ra trong chuyến đi và cho họ xem chuỗi ngọc châu trên cổ tay.
Lần này, cha mẹ Hạ lại tìm đạo sĩ Lưu, sau đó lập bài vị thờ cúng cho Lục Bỉnh Văn ở nhà.
Lục Bỉnh Văn là thần thánh phương nào, ngày cả đạo sĩ Lưu uy chấn một phương cũng không thể tính ra.
Đạo sĩ Lưu chỉ nói đạo hạnh của lệ quỷ này cực kỳ cao, đã tồn tại mấy nghìn năm, tu luyện đến trình độ gần như thành thần, là một tồn tại chấn động ở Minh giới, hoàn toàn không giống với cái loại cô hồn dã quỷ rải rác trên nhân gian.
Ông còn nói, lúc trước tiểu thiếu gia đã đốt thư đính hôn khiến lệ quỷ không vui, nhưng chuyến đi lần này đã xoa dịu cơn giận của lệ quỷ, cho nên mới đưa chuỗi bạch ngọc châu này, có lẽ sau này sẽ được lệ quỷ đó bảo vệ.
Sau khi kinh sợ qua đi, gia đình dường như cũng hiểu rằng việc kết âm hôn với Lục Bỉnh Văn không phải là điều xấu.
Người quý nhân trong cuộc đời Hạ Diễm mà đạo sĩ Lưu nhắc đến có thể chính là Lục Bỉnh Văn.
Đối với Hạ Diễm trời sinh đã bị ác linh coi là mỹ thực, thì khi có Lục Bỉnh Văn che chở, ít nhất cũng không chết bất đắc kỳ tử.
"A Diễm, cha mẹ đã cho con một căn hộ gần trường học. Bài vị của Lục tiên sinh cũng được thờ cúng ở đó. Mẹ biết con muốn sống trong ký túc xá với các bạn cùng lớp, nhưng cuối tuần có thời gian cũng nên đến thắp nén hương cho Lục tiên sinh." Cố Liên thở dài: “Hy vọng vị Lục tiên sinh này có thể bảo vệ con, đối xử tốt với con một chút, đừng ăn thịt con.”
Hạ Diễm gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Hẳn là sẽ không sao. Nếu anh ấy muốn ăn thì con đã bị ăn từ lâu rồi.”
Hạ Triều không rõ sự việc nên cau mày hỏi đạo sĩ Lưu: “Đạo sĩ Lưu, người và quỷ kết âm hôn, ngoài trừ lập bài vị thờ cúng ra thì còn cần phải làm những gì nữa?”
"Cái này..." đạo sĩ Lưu trầm ngâm nói: “Đương nhiên là con người kết hôn làm cái gì thì lệ quỷ kết hôn cũng làm cái đó.”
Ông đã nói vô cùng uyển chuyển, nhưng Hạ Triều nhìn Hạ Diễm một chút rồi lại thở dài.
Hạ Diễm im lặng ngồi trước bàn, cậu vừ hết bệnh, trên người khoác một tấm chăn màu nâu, khuôn mặt thanh tú dù bị bệnh nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, đẹp như một bức tranh vậy.
Hạ Triều lại hỏi đạo sĩ Lưu: “Vậy Hạ Diễm không còn cách nào khác để sống lâu sao?”
Đạo sĩ Lưu suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tôi tạm thời không có cách nào khác, xét theo quẻ hôm nay, tiểu thiếu gia gả cho vị Lục tiên sinh kia rất có lợi, đường sinh mệnh cũng theo đó kéo dài, tôi nghĩ, vị Lục tiên sinh này đại khái chính là quý nhân trong sinh mệnh của tiểu thiếu gia. Hơn nữa...”
Đạo sĩ Lưu thần bí ghé vào tai Hạ Triều nói: “Lục tiên sinh ở Minh giới chắc chắn là người có địa vị cao!”
Hạ Triều: “....”
"Tuy nhiên, hôn nhân giữ người và ma không có lợi cho việc tích công đức, thậm chí có thể ảnh hưởng đến việc luân hồi chuyển kiếp. Ngày thường tiểu thiếu gia phải chú ý tích góp công đức nhiều hơn nữa." Đạo sĩ Lưu nói: “Dù vậy, nhưng lệ quỷ có thể bảo vệ tiểu thiếu gia sống an ổn còn hơn là phải bó tay chịu chết.”
"Luân hồi chuyển thế?" Cố Liên kinh ngạc hỏi: “Vậy là có ý gì?”
"Chính là... tiểu thiếu gia có thể chuyển thế thành một con sâu, ngọn cỏ." Đạo sĩ Lưu nói: “Hoặc là không thể chuyển thế, trở thành cô hồn dã trên trần thế.”
Hạ Diễm khẽ mở to mắt, có chút khiếp sợ.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi đã biết, tôi sẽ tích góp công đức nhiều hơn.”
Hạ Diễm đã thông suốt, trước sinh tử không có gì lớn lao, cậu chỉ muốn sống ở kiếp này, kiếp sau tạm thời không quản được.
Cố Liên than thở rất lâu, sau đó yên lặng gọt cho Hạ Diễm một quả táo, lại kiên nhẫn cắt táo thành từng miếng, đặt cái nĩa nhỏ lên, dặn dò Hạ Diễm ăn thêm chút hoa quả để bổ sung vitamin, sau đó vội vàng xách túi đi đến buổi tiệc từ thiện tối nay.
Trong những năm qua, cha mẹ Hạ đã quyên góp rất nhiều cho các hoạt động từ thiện để cầu phúc cho con trai mình.
Đương nhiên Hạ Diễm cũng hiểu được dụng tâm của cha mẹ, cậu nghịch ngọc châu trên tay, nhẹ giọng trêu chọc cha mình: “Ít ra tướng mạo của Lục tiên sinh này rất đoan trang, không đáng sợ như những lệ quỷ khác.”
Hạ Triều bất đắc dĩ nói: “Ừ, đoán chừng cũng không thiếu vàng bạc châu báu, sính lễ còn là một chuỗi ngọc châu trị giá 48 triệu.”
Hạ Diễm cong mắt cười nói: “Cha, nếu nhìn từ góc độ khác, anh ấy cũng là người đã cứu mạng con.”
Hạ Triều gật đầu, đi tới thắp 3 nén nhang cho Lục Bỉnh Văn, ở trong từ đường xin lỗi vị con rể tương lai này.
"Lục tiên sinh, chuyện tìm người trừ quỷ là do tôi lỗ mãng. Ngài đừng trách tội Hạ Diễm." Hạ Trều cắm ba nén hương vào lư hương: “Hạ Diễm còn nhỏ, mong ngài bao dung nó nhiều hơn.”
Hạ Diễm cũng tới thắp hương cho Lục Bỉnh Văn, cậu ho khan vài tiếng rồi hướng bài vị Lục Bỉnh Văn cầu nguyện cho mình có thể an toàn vượt qua sinh nhật lần thứ mười chín, tốt nhất là có thể sống lâu hơn một chút.
Khi rời khỏi từ đường, không hiểu sao cậu lại cảm thấy một cơn ớn lạnh đến rùng mình.
Sau khi cậu rời đi không bao lâu, hương khói vừa thắp lên uốn lượn mấy vòng, làn khói kia dường như tạo thành một bóng người mảnh khảnh.
Lục Bỉnh Văn đứng ở từ đường nhìn Hạ Diễm rời đi, sau đó cầm ô dịch chuyển về Minh giới.