"Cũng có phải lần đầu làm cảnh sát đâu, bọc xác mà thơm tho được chắc?"
Câu nói châm chọc của Đường Thiệu Nguyên lại như thêm một cú đánh bồi vào Ngụy Hùng Phong.
Lộ Tranh bật cười lắc đầu, ngắt lời hai người đang đấu khẩu: "Mùi này không chỉ là mùi thối rữa của xác chết và nước tù động, có ai nhận thấy trong đó còn có chút mùi kích thích không? Đó là mùi của hợp chất lưu huỳnh. Ở nông thôn, tình huống này thường là do gần ao có nhà máy phân bón gây ra."
"Ồ, hiểu rồi!" Cuối cùng Ngụy Hùng Phong cũng hiểu ra, nhìn Lộ Tranh với ánh mắt đầy thán phục.
Sau đó, Lộ Tranh cùng Ngụy Hùng Phong rời khỏi hiện trường, giao bộ hài cốt lại cho Đường Thiệu Nguyên xử lý. Hai người đi tìm kiếm xung quanh hiện trường một lúc lâu mà vẫn không phát hiện được dấu vết khả nghi nào. Đúng lúc đang cảm thấy tiếc nuối, thì điều tra viên vừa được cử đi điều tra đã chạy về, thở hổn hển.
"Tổ… tổ trưởng Lộ, tôi đã hỏi thăm được rồi. Người dân nói là trong thôn không có nhà máy phân bón, nhưng ở đầu bên kia của thôn có một nhà máy phân bón nhỏ đã đóng cửa vài tháng trước."
Lộ Tranh cảm ơn cậu điều tra viên, rồi quay lại tháo găng tay, nhấc hộp dụng cụ giám định lên.
"Đi thôi, Đại Hùng. Chúng ta đến đó xem quanh khu vực có ao hay hồ nào khả nghi mà có thể là nơi ném xác không."
"Rõ!" Ngụy Hùng Phong nhanh chóng thu dọn chiếc máy ảnh đang đeo trước ngực.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Đợi đã đàn anh, em đi cùng với các anh. Bộ xương này không đầy đủ, có lẽ còn sót lại một số mẩu xương ở hiện trường ném xác ban đầu."
Lộ Tranh quay lại, thấy Đường Thiệu Nguyên vừa từ hiện trường đứng dậy, sắc mặt cậu không tốt lắm. Trên một tấm đệm trắng bên cạnh, đã xuất hiện hình dáng sơ bộ của bộ xương người. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Anh nhạy bén nhận ra bộ xương bị chia thành hai đống.
"Hai hộp sọ." Đường Thiệu Nguyên tháo găng tay: "Một lớn, một nhỏ."
---
Do điều kiện hiện trường có hạn, Đường Thiệu Nguyên chỉ có thể tiến hành kiểm tra sơ bộ bộ hài cốt. Những thông tin cụ thể về thời gian tử vong sẽ cần phải chờ đến khi thu thập đầy đủ hài cốt và tiến hành khám nghiệm tử thi tại nhà xác. Trên đường đến khu vực nhà máy phân bón, Đường Thiệu Nguyên giải thích ngắn gọn về phát hiện của mình.
"Xương chậu của bộ xương người lớn còn nguyên vẹn, là phụ nữ, thời gian tử vong trên mười năm. Bộ xương nhỏ hơn không phải của trẻ sơ sinh bình thường, ước tính là thai nhi khoảng năm tháng tuổi."
Lộ Tranh gật đầu, trong lòng nặng trĩu. Như vậy, nạn nhân rất có thể là một phụ nữ đang mang thai, và đứa con trong bụng cô chưa kịp chào đời đã cùng mẹ biến mất khỏi thế gian.
Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn đường của điều tra viên, Lộ Tranh và đồng đội đã đến khu vực nhà máy phân bón cũ. Đội trưởng Phạm đã đến trước và dẫn theo các cảnh sát hình sự của mình tiến hành một cuộc tìm kiếm kỹ lưỡng.
Nhà máy phân bón, nói là nhà máy nhưng thực ra không lớn hơn một xưởng thủ công là bao. Toàn bộ tòa nhà có kết cấu tường gạch và bê tông, mái nhà đã sụp đổ từ lâu, trên bức tường loang lổ, dòng chữ đỏ "Nhà máy phân bón Đức Nông" vẫn còn mờ nhạt. Xung quanh nhà máy mọc đầy cỏ dại, có chỗ cao đến nửa người, trông đúng là đã bị bỏ hoang một thời gian.
"Tổ trưởng Lộ! Quả nhiên có một cái ao ở đây!"
Vừa đến nơi, họ đã nghe thấy tiếng reo vui của một điều tra viên.
Sau khi khoanh vùng khu vực cần kiểm tra, ao nước này lập tức bị chọn làm nơi có khả năng cao là hiện trường ném xác. Khu vực xung quanh nhà máy phân bón chủ yếu là đất trống, rất ít khu vực có ao nước hay đầm lầy. Ao này đã bị rút cạn gần hết nước, bên cạnh còn có một chiếc máy bơm nước nông nghiệp.
Một bác gái ở gần đó được mời đến để hỗ trợ điều tra. Bác gái này có dáng người mập mạp, không hề tỏ ra lo lắng khi thấy một đám đông cảnh sát, thậm chí khi nhìn thấy Lộ Tranh, mắt bà còn sáng lên.
"Ôi trời! Vị cảnh sát này trông đẹp trai quá! Đã có người yêu chưa?"
Lộ Tranh hơi lúng túng, mặt đỏ lên, vội vàng ho khan để chuyển chủ đề, hỏi bác gái về tình hình của cái ao, đôi tai đỏ ửng khẽ giật giật.
Đường Thiệu Nguyên đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào đôi tai trắng hồng ấy, như thể đang mơ mộng điều gì đó xa xôi.
Bác gái là người rất rành rọt mọi chuyện trong thôn Nghịch Bá, bà nói rằng toàn bộ khu đất hoang quanh ao này thuộc về nhà ông Lý Xuyên Trụ. Năm nay ông Lý gần sáu mươi tuổi, là một ông lão độc thân. Trước đây do không có vợ con, ông ta thường đi làm thuê ở xa, đất đai trong nhà không có ai quản lý. Gần đây, tuổi tác đã lớn, ông ta trở về làng, thuê một cái máy bơm nước để bắt đầu đào ao nuôi cá, mấy ngày nay đang dọn sạch bùn đáy ao, nhưng hôm nay không biết vì lý do gì mà không làm việc.
Lộ Tranh và mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy ông Lý Xuyên Trụ này rất đáng ngờ.
Một nhóm điều tra viên nhanh chóng được cử đi tìm tung tích của ông Lý. Trong khi đó, một nhóm khác đã liên hệ với trưởng thôn để tìm hiểu về ao cá và môi trường xung quanh. Cùng lúc đó, nhóm giám định đã hoàn tất việc rút cạn nước trong ao. Đáy ao đầy bùn đen và cỏ dại, cùng với một số rác rưởi linh tinh, đứng ở rìa ao là có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên.
"Tổ trưởng Lộ, thời gian gấp quá, chúng tôi vừa mượn được đôi ủng này từ dân làng." Viên điều tra viên nhỏ tuổi của huyện Đại Dục, người đã dẫn họ vào thôn vội vàng chạy đến, trên tay cầm một đôi ủng cao su màu đen, hào hứng đặt trước mặt Lộ Tranh.
Dù anh chỉ là một cán bộ nhỏ quản lý hai người, nhưng trong nhóm đang đứng bên bờ ao, Lộ Tranh là người có chức vụ cao nhất. Nhìn thấy điều tra viên kia mang đôi ủng đến, mấy người khác, bao gồm cả Ngụy Hùng Phong cũng lập tức chủ động cởi giày và nhanh nhẹn nhảy xuống ao bùn.
Đường Thiệu Nguyên nghe thấy chỉ có một đôi ủng, trong lòng lập tức dâng lên một cơn gió lạnh, đứng bên bờ ao do dự vài giây.
Bình thường khi xử lý xác chết, đeo găng tay thì không vấn đề gì, nhưng giờ đây chỉ cần nghĩ đến việc da thịt mình phải tiếp xúc trực tiếp với đám bùn tanh tưởi, mà bên trong còn không biết có những sinh vật gì, Đường Thiệu Nguyên gần như không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của mình. Cả người cậu nổi da gà, mắt tối sầm lại.
Không được rồi… đàn anh đang nhìn mình đấy.
Cắn chặt răng, Đường Thiệu Nguyên đành phải gắng gượng cởi giày ra.
"Ôi trời, người mắc bệnh sạch sẽ của chúng ta hôm nay không còn kén chọn nữa rồi ư!" Đứng dưới bùn, Ngụy Hùng Phong như vừa nhìn thấy chuyện gì thú vị lắm, cười toáng lên rồi giơ cánh tay dính đầy bùn lầy nhớp nháp định chạm vào chân của Đường Thiệu Nguyên.
Không biết nếu đánh đồng nghiệp thì có bị đình chỉ công tác không nhỉ? Đường Thiệu Nguyên vừa né tránh vừa chân thành suy nghĩ.
Đúng lúc đó, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng "bõm". Cậu quay sang nhìn thì thấy hai bàn chân trắng muốt đã chìm vào trong lớp bùn đen, cả phần bắp chân dài cũng dính đầy bùn.
Đường Thiệu Nguyên ngẩn người một lúc: "Ơ, đàn anh, còn giày của anh…?"
Lộ Tranh ngoảnh đầu cười với cậu, lúm đồng tiền nhỏ lại hiện ra: "Giày nhỏ quá, tôi mang không vừa, để lại cho cậu đấy!"
Nói xong, anh lội qua lớp bùn đi về phía đầu kia của ao.
Đường Thiệu Nguyên cúi đầu nhìn. Bên bờ cỏ mọc um tùm, đôi giày da cảnh sát của Lộ Tranh bị vứt lăn lóc một bên, còn đôi của cậu thì xếp ngay ngắn trước mặt, rõ ràng là cùng cỡ.
"Ơ." Cậu thở dài, không rõ là thất vọng hay bất đắc dĩ.
Cậu hít một hơi, lắc đầu, rồi bất giác mỉm cười, tay đẩy nhẹ chiếc kính như đang che giấu điều gì đó, sau đó cúi xuống xỏ đôi ủng vào.
---
Người đông sức mạnh, chẳng mấy chốc một điều tra viên trẻ đã phát hiện ra một số vật thể khả nghi ở phía đông đáy ao. Mọi người lập tức tiến đến hỗ trợ, và chẳng bao lâu họ đã đào ra vài mảnh xương trông giống xương người từ trong đám bùn lầy.
Đường Thiệu Nguyên mở túi đựng vật chứng, cẩn thận từng chút một bỏ chúng vào.
Xương thuyền, xương đậu, xương đầu… Cậu nhanh chóng thu dọn hết đám xương vào túi.
Lộ Tranh thấy cậu làm việc rất có kế hoạch, liền tránh sang một phía khác, gọi các điều tra viên cùng nhau kiểm tra kỹ xung quanh hiện trường ném xác. Mặc dù chỉ còn lại bộ xương trắng, nhưng nếu họ có thể tìm được một số vật dụng cá nhân của nạn nhân thì sẽ rất hữu ích trong việc xác định danh tính.
Ao này có lẽ đã lâu không được dọn dẹp, đáy ao bốc mùi hôi thối, đầy rác rưởi: túi nilon, lon nước, mảnh gỗ, cái gì cũng có. Lộ Tranh lo rằng trong đám rác rưởi này có thể có manh mối quan trọng, nên đã cẩn thận thu lại tất cả. Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm khắp nơi, họ vẫn không phát hiện được thứ gì có thể chứng minh danh tính của nạn nhân.
Mặt trời đã lặn về phía tây, Đường Thiệu Nguyên bên kia cũng gần như thu dọn xong hết, nhưng Lộ Tranh lại không mấy khả quan.
"Tổ trưởng Lộ, bên này cũng đã tìm kỹ rồi, không phát hiện được quần áo, giày dép, balo hay vũ khí khả nghi gì cả." Các điều tra viên đã mò mẫm dưới ao suốt hai giờ đồng hồ, ai nấy đều lộ rõ vẻ thất vọng.
Lộ Tranh cũng cảm thấy lưng đau ê ẩm, nhưng vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Anh quay đầu, dùng tay áo cảnh sát ngắn lau mồ hôi bên khóe mắt, rồi tập trung vào đám bùn còn sót lại sau khi đã dọn hết xương đi.
Đột nhiên, anh cảm thấy đầu ngón tay chạm phải một vật cứng nhỏ.
Tim anh như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Lộ Tranh lập tức cạy vật đó ra khỏi bùn, rồi dùng ngón tay lau sạch vết bẩn trên nó dưới ánh mặt trời đang nhạt dần.
Đó là một mảnh nhựa hình chữ "L", hai đầu mảnh nhựa trong suốt, đoạn gấp khúc lại có màu trắng, cạnh dài trông giống như cánh quạt gió, nhìn qua thì rất bình thường.
Động tác của anh thu hút sự chú ý của các điều tra viên xung quanh. Ngụy Hùng Phong, người đã mệt đến mức hoa mắt thấy vậy liền vui mừng: "Tổ trưởng phát hiện được gì à?"
"Hùng Phong, cậu xem cái này là gì?" Mặc dù vật trong tay trông rất bình thường, nhưng Lộ Tranh lại có cảm giác đặc biệt quen thuộc.
Ngụy Hùng Phong trợn mắt nhìn chằm chằm một lúc, cố lục lọi trong trí nhớ nhưng vẫn không tìm ra manh mối: "Chắc là mảnh nhựa của đứa trẻ nào đó đánh rơi thôi?"
Sau khi tìm kiếm thêm một vòng nữa, mặt trời đã khuất bóng, Lộ Tranh và những người khác cuối cùng cũng hoàn thành việc kiểm tra đáy ao.
Ngoại trừ người đã cố gắng thu thập đầy đủ các mảnh xương là Đường Thiệu Nguyên, thì những người khác đều không thu hoạch được nhiều. Ai cũng mệt mỏi, lưng đau nhức, người bốc mùi hôi thối, ai nấy đều có chút chán nản.
"Đàn anh, đến đây, nhấc chân lên."
Lộ Tranh vừa leo lên khỏi ao, liền thấy Đường Thiệu Nguyên đang cầm một chậu nước không biết lấy từ đâu, tiến về phía anh.
Chưa kịp phản ứng, nước sạch đã tràn ra từ mép chậu, dội lên bàn chân anh, mát lạnh, rất dễ chịu.
Lộ Tranh giật mình, lùi lại một bước — từ bé đến giờ, chưa từng có ai rửa chân cho anh thế này.
Đường Thiệu Nguyên thoáng khựng lại, đứng dậy. Không biết có phải là ảo giác của Lộ Tranh hay không, nhưng anh cảm thấy vẻ mặt của cậu như có chút tủi thân.
Trong đầu anh đột nhiên hiện lên câu nói nổi tiếng trong một đoạn quảng cáo từ thiện: "Mẹ ơi rửa chân!"
Lộ Tranh: … chết tiệt, chắc chắn đầu óc mình có vấn đề rồi.
Nghĩ thế, anh chợt cảm thấy ngại ngùng. Đường Thiệu Nguyên chỉ muốn cảm ơn anh vì đã nhường giày, nhưng anh lại làm mất mặt cậu, thế thì tổn thương tình cảm quá. Anh vội vàng chữa cháy: "Cảm ơn em nhé, để anh tự làm được rồi."
Đường Thiệu Nguyên không nói gì, lặng lẽ đưa chậu nước cho anh.
Ngụy Hùng Phong đứng bên cạnh theo dõi toàn bộ cảnh tượng, bị sự chu đáo của Đường Thiệu Nguyên làm cho sửng sốt.
"Khỉ thật, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong." Cậu ta ngồi xuống bờ ruộng, lấy khăn lau qua loa đôi chân: "Vuốt mông ngựa thật giỏi."
Bên kia, đội trưởng Phạm và đồng đội đã bắt giữ được nghi phạm số một là Lý Xuyên Trụ khi ông ta đang chuẩn bị lên xe ở bến xe huyện. Cùng lúc đó, Đường Thiệu Nguyên và pháp y của Cục cảnh sát huyện Đại Dục cũng đã đến nhà tang lễ để tiến hành khám nghiệm tử thi, điều tra kỹ hơn về nguyên nhân cái chết. Còn Lộ Tranh thì mang theo một đống vật chứng đến phòng giám định, còn rất nhiều việc cần phải xử lý.
Bộ hài cốt này trước tiên bị chìm dưới đáy hồ, sau đó lại bị ném ra giữa đất hoang, nên dấu vân tay, vết máu đều đã bị xóa sạch. Tuy nhiên, những dấu chân gần khu vực ném xác đã được anh đúc khuôn, chỉ là không thể dùng làm bằng chứng quyết định.
Sau khi phân loại và loại bỏ đống rác sinh hoạt không liên quan đến vụ án, anh đã tìm ra được một vài manh mối. Lúc này trời đã về khuya.
Lộ Tranh lại lấy mảnh nhựa nhỏ ra, ngồi ngẫm nghĩ dưới ánh đèn, rồi mở trang web, tìm kiếm những từ khóa như "mảnh nhựa L trong suốt".
Không có kết quả gì.
Liệu đây thực sự chỉ là một mảnh rác do đứa trẻ đánh rơi?
Trực giác mách bảo anh rằng không phải — mảnh nhựa này xuất hiện ở một vị trí quá đúng lúc, nằm ngay trong phạm vi phát hiện bộ xương. Đó là một sản phẩm được gia công tinh xảo, không giống với linh kiện đồ chơi.
Càng nghĩ, đầu anh càng đau nhức. Lộ Tranh xoa vết sẹo trên trán, không nhịn được đứng dậy rót nước vào ấm, cắm ổ điện rồi bấm nút, sau đó lấy một gói cà phê hòa tan trong túi ra, đổ vào chiếc cốc giấy dùng một lần, rồi lấy thêm vài gói đường, mở ra và đổ hết vào.
Nước sôi rất nhanh, âm thanh sủi bọt vang lên, làn hơi nước từ miệng ấm bốc lên, phản chiếu lên cửa kính một lớp sương mờ.
"Đúng là một khi quen với thói xa hoa thì khó trở lại đời sống giản dị."
Từ lúc vào Cục cảnh sát tỉnh, mỗi sáng cậu đàn em Đường Thiệu Nguyên tỉ mỉ kia đều pha cà phê cho Lộ Tranh, phải nói cà phê xay và cà phê hòa tan đúng là khác hẳn nhau. Cái lưỡi vốn quen với vị cà phê hòa tan của Lộ Tranh, giờ đã bị chiều chuộng đến mức khó hài lòng.
Tiếng "tít tít tít" vang lên, đùi trái anh rung nhẹ.
"Tổ trưởng, bên này sắp xong rồi, đội trưởng bảo 1 giờ tập trung ở phòng họp tầng một để phân tích vụ án."
"Được rồi, cảm ơn nhé."
Lộ Tranh nhìn đồng hồ, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng trong cốc, rồi nhanh chóng bước đến bàn thao tác, bắt đầu thu dọn mấy túi vật chứng trên đó.
Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại ở gầm chiếc bàn làm việc phía bên phải.
Người ngồi ở bàn này chắc là một kẻ thường xuyên tăng ca, trong ngăn kéo có rất nhiều đồ ăn vặt như bánh quy và mì ăn liền. Gói bánh quy kia là một loại đang rất nổi tiếng, do một nữ diễn viên xinh đẹp đại diện. Trên bao bì in hình cô ấy với mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt to tròn, ngũ quan sắc nét, vô cùng quyến rũ.
Trong đầu Lộ Tranh chợt hiện lên cuộc trò chuyện của hai cảnh sát trẻ là Tiểu Lưu và Tiểu Vương mà anh tình cờ nghe được cách đây vài năm khi còn ở cục cảnh sát Du Tiền.
"Này, cậu không thấy cô ấy xinh quá à? Kiếp trước phải tích đức lắm mới được thế này đấy."
"…Cậu không biết gì rồi! Để tôi nói cho mà nghe, cô ấy là một con quái vật thay mặt đấy, trên mạng có đầy bài bóc phốt!"
Lộ Tranh bỗng giật mình, một tia sáng lóe lên trong đầu anh.