Trên chiếc xe lao vun vút qua con đường đèo, mấy người trong Tổ đặc án số 1 đang trên đường đến huyện Đại Dục, một huyện trực thuộc tỉnh. Đây là lần đầu tiên Lộ Tranh ra hiện trường kể từ khi làm việc tại Cục cảnh sát tỉnh.
Huyện Đại Dục được xem là một trong những địa phương có tình hình an ninh tương đối tốt của tỉnh. Những năm gần đây kinh tế phát triển khá ổn, trong nội thành hiếm khi xảy ra các vụ án hình sự nghiêm trọng, nhưng khu vực ngoại ô và các xã trực thuộc thì vẫn còn đôi chút bất ổn. Người gọi điện cầu cứu là đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự huyện Đại Dục – Phạm Chí Vũ.
“Hiện trường vụ án ở thôn Nghịch Bá, thuộc huyện Đại Dục.” Cảnh sát kỳ cựu Cảnh Chí Trung là người đầu tiên nhận được yêu cầu hỗ trợ, nên tóm tắt sơ lược tình hình vụ án cho vài thành viên trong đội trên xe: “Thi thể đã hóa thành xương.”
Mọi người im lặng gật đầu. Hiện tại họ chưa đến hiện trường nên thông tin cụ thể vẫn chưa có nhiều. Cảnh Chí Trung cũng không thể đưa ra nhận định vội vàng.
Việc phát hiện một thi thể đã hóa thành xương cho thấy vụ án đã xảy ra từ lâu. Nhiều dấu vết hiện trường có lẽ đã biến mất theo thời gian, khiến các giám định viên dấu vết khó mà phát huy được nhiều, trong khi đó, pháp y thường là người đóng vai trò chủ đạo trong những vụ án kiểu này.
Ngụy Hùng Phong không hổ danh là “viên gạch của Cục cảnh sát tỉnh”, luôn sẵn sàng có mặt ở nơi cần thiết. Tay nghề lái xe của cậu ta cực kỳ điêu luyện, vừa phóng xe nhanh như gió vừa gào to bài hát chủ đề của Initial D.
“Gotta slide, gotta slide, slide away!”
Ngụy Hùng Phong hú hét và bẻ tay lái một cách điệu nghệ. Phía trước, bảng chỉ dẫn đã hiện lên ba chữ “Thôn Nghịch Bá”.
Thôn Nghịch Bá có vị trí địa lý khá thuận lợi, nằm sát đường quốc lộ, giao thông rất tiện lợi. Cơ sở hạ tầng trong thôn cũng không tệ, đường chính được trải nhựa khá phẳng. Khi bốn người họ đến cổng thôn, một viên cảnh sát trẻ đã chạy tới đón, dẫn đường cho họ đi qua những khúc cua quanh co, cuối cùng cũng đến một ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô thôn, nơi có một đám đông người dân đang tụ tập và các cảnh sát địa phương đang làm nhiệm vụ bảo vệ hiện trường.
“Tránh ra, tránh ra nào.” Viên cảnh sát trẻ khó nhọc lách ra một con đường giữa đám đông hiếu kỳ. Các cụ ông, cụ bà thấy Lộ Tranh và những người khác mặc đồng phục cảnh sát, tay xách theo các vali, liền tự giác lùi lại, tôn trọng bằng cách chỉ nhỏ giọng bàn tán. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Hiện trường vụ án là một bãi đất hoang không có chủ ở rìa thôn, lưng tựa vào một ngọn đồi nhỏ, cỏ dại mọc đầy. Lộ Tranh cúi đầu nhìn, dưới chân là một con đường đất, trên mặt đất có nhiều dấu chân hỗn loạn, có vẻ hiện trường đã bị dân làng phá hoại không ít.
Đội trưởng Phạm Chí Vũ của huyện Đại Dục đang đứng đợi giữa con đường đất. Ông ấy là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, toát lên vẻ rắn rỏi của một cảnh sát kỳ cựu. Thấy Cảnh Chí Trung và những người khác đến, nét mặt căng thẳng của ông ấy dần giãn ra. Ông ấy chìa tay về phía Cảnh Chí Trung, người rõ ràng là đội trưởng nói: “Các anh là chuyên gia của Cục cảnh sát tỉnh phải không? Xin chào.”
Hai người chỉ đơn giản bắt tay xã giao, không lãng phí thời gian trò chuyện. Phạm Chí Vũ liền lấy sổ tay ra, bắt đầu giới thiệu về hiện trường vụ án.
Phía tây con đường là một bãi cỏ hoang bị đè bẹp, trên đó có một vật thể không rõ màu sắc, rách rưới, đen xỉn pha chút xanh. Lớp vải bọc này đã được các giám định viên và pháp y đầu tiên tới hiện trường cắt ra. Bên trong là một bộ xương người trắng ngà pha vàng cùng vài tảng đá lớn.
“Người phát hiện ra bộ xương là ông Lý Nhị Mao, nhà ông ấy ở đầu thôn. Trưa nay, khi ông ấy đi làm đồng về, bất ngờ buồn tiểu, thấy chỗ này vắng người và cỏ cao, nên ông định vào đây giải quyết. Không ngờ lại nhìn thấy một cái bọc lớn, bên trong dường như có thứ gì đó. Ông ấy tò mò kéo thử một góc ra, liền thấy một cái đầu lâu, sợ quá nên chạy về nhà báo cảnh sát.”
“Các giám định viên đến hiện trường phát hiện cạnh bọc xương có vài nén nhang đã cháy. Ban đầu phán đoán có thể đây là hài cốt của ai đó, do nhà không đủ tiền lo ma chay nên vùi tạm ở đây, bị chó hoang đào lên.”
“Nhưng…?” Vừa nghe, Lộ Tranh vừa thành thạo đeo găng tay và bọc giày. Nếu đây chỉ là một vụ chết tự nhiên, thì cảnh sát huyện Đại Dục hoàn toàn có thể tự xử lý, Phạm Chí Vũ chắc chắn sẽ không phải tốn công yêu cầu hỗ trợ từ Cục cảnh sát tỉnh.
Phạm Chí Vũ đã nghe danh Lộ Tranh trước đó, thấy anh hành động thành thục, ông ấy liền thả lỏng đôi chút nhưng rồi lại nhanh chóng nhíu mày trở lại. Ông ấy hiệu cho Lộ Tranh đi tới.
Lộ Tranh cúi người xuống, cùng Phạm Chí Vũ lật mở lớp vải bọc màu xanh đen bên ngoài bộ xương.
“Ơ, đây là…” Một giọng nói ngạc nhiên vọng tới từ phía sau. Đó là Ngụy Hùng Phong, người luôn sẵn sàng tác chiến với chiếc máy ảnh trong tay.
Lộ Tranh cũng khẽ nhíu mày.
Cùng với bộ xương, bên trong còn có vài tảng đá lớn.
Giọng Phạm Chí Vũ vang lên từ trên đầu: “Chỗ này tuy gần đồi nhỏ, nhưng ngọn đồi đó chủ yếu là đất – các điều tra viên đã kiểm tra rồi, trong bán kính một cây số quanh đây, chẳng có tảng đá nào to như thế cả.”
“Huống chi, nhà ai chôn cất người chết mà lại đi chôn theo vài tảng đá lớn thế này?”
---
Hiện trường vụ án đã được giám định sơ bộ, nhưng linh cảm cho thấy vụ án này không đơn giản, nên đội trưởng Phạm đã cho các điều tra viên bảo vệ hiện trường, chờ Lộ Tranh và người của Cục tới để kiểm tra lại.
Thi thể bị phơi ngoài hoang dã nên các thiết bị như đèn soi dấu chân hay nguồn sáng đa dải mà Lộ Tranh mang theo đều không cần đến.
Những người khác đều tản ra để điều tra xung quanh, chỉ còn Lộ Tranh tiến lại gần bộ xương.
“Đại Hùng, đưa tôi…”
Chưa dứt lời, một đôi găng tay cao su đã được đưa đến trước mặt anh.
“Ồ, là cậu à Thiệu Nguyên. Cảm ơn nhé.” Lộ Tranh ngạc nhiên trong giây lát, rồi nhanh chóng đeo găng vào: “Gọi Đại Hùng lại đây nhé, cậu ấy còn mang…”
Câu nói lại bị cắt ngang khi một hộp giám định đã mở sẵn được Đường Thiệu Nguyên đẩy tới trước mặt anh, động tác y hệt như khi cậu đưa cà phê sáng nay.
Lộ Tranh: … Cậu có khả năng đọc suy nghĩ à?
“Đại Hùng vừa bị đội trưởng gọi đi rồi.” Đường Thiệu Nguyên lại như Doraemon, kỳ diệu lôi ra một chiếc máy ảnh từ sau lưng: “Đàn anh có cần em giúp chụp ảnh hiện trường không? Em cũng từng học qua chụp ảnh pháp chứng.”
Lộ Tranh: … Cậu có mấy tay vậy?
Đúng lúc đó, Ngụy Hùng Phong thở hổn hển chạy về, thấy Đường Thiệu Nguyên đang cầm máy ảnh, lập tức nổi đóa: “Chết tiệt, Đường Thiệu Nguyên! Cậu đúng là đồ cáo già, nịnh bợ, dám giành chén cơm của ông đây!”
Ngụy Hùng Phong về kịp lúc, Đường Thiệu Nguyên không mấy tiếc nuối mà trả lại chiếc máy ảnh, dù sao thì chuyên môn vẫn là chuyên môn, cậu chỉ là nghiệp dư, không thể so với Ngụy Hùng Phong – người ngày nào cũng lăn lộn với máy móc.
Lộ Tranh cười cười đứng nhìn hai cậu em đấu khẩu. Anh sớm nhận ra, Ngụy Hùng Phong thường xuyên càu nhàu Đường Thiệu Nguyên, thậm chí coi cậu như đối thủ giả tưởng, còn Đường Thiệu Nguyên thì cao tay hơn nhiều. Cậu một là im lặng không đáp, hai là trêu lại một câu đầy cay độc, khiến Ngụy Hùng Phong phát điên tại chỗ nhưng chẳng làm gì được.
Cái chuỗi thức ăn trong đội cũng dần lộ ra. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Thanh niên đúng là có sức sống.” Nhìn hai người đấu khẩu không đi đến đâu, Cảnh Chí Trung cười đầy hài lòng và nói với Lộ Tranh: “Đại Hùng tuy hay cãi nhau với Thiệu Nguyên, nhưng thật ra rất nể cậu ấy, chỉ là miệng thì không chịu thừa nhận thôi.”
“Giới trẻ bây giờ gọi thế nào nhỉ? ‘Khẩu… khẩu thị tâm phi’?”
Lộ Tranh rùng mình quay đầu nhìn lại. Gần bốn mươi tuổi, nhưng trông như năm mươi, Cảnh Chí Trung vô cùng nghiêm túc nói ra năm chữ hoàn toàn trái ngược với phong cách của mình, rồi trên khuôn mặt đen sạm của ông hiện lên nụ cười hiền lành.
“Học từ con gái tôi đấy, mấy đứa con gái thích mấy thứ này lắm.”
Lộ Tranh: … Không tệ, tâm hồn trẻ trung, rất tuyệt vời.
Sau khi đeo găng tay, cuộc giám định hiện trường chính thức bắt đầu.
“Nhìn vào trạng thái phân tán của bộ xương, có thể thấy thi thể bị di dời đến đây sau khi đã hóa thành xương. Đây không phải hiện trường đầu tiên.” Lộ Tranh kiểm tra qua bộ hài cốt trong lớp vải bọc và nói với vẻ chắc chắn.
Ngụy Hùng Phong chọn góc phù hợp: "tách tách” vài cái, chụp được vài bức ảnh nguyên trạng của thi thể, sau đó rút cuốn sổ tay ra ghi chép cẩn thận.
Nguyên nhân tử vong cụ thể không thuộc chuyên môn của Lộ Tranh. Sau khi kiểm tra qua tình trạng bộ xương, anh nhanh chóng chuyển sự chú ý sang lớp vải bọc bên ngoài, cẩn thận lần tay trên chất liệu của nó, rồi kiểm tra vị trí nút thắt.
Ngụy Hùng Phong ngạc nhiên nhìn Lộ Tranh cẩn thận vân vê lớp vải bọc dơ bẩn, ngón trỏ và ngón cái nhấc lên xem xét kỹ lưỡng, sau đó còn đưa lên mũi ngửi. Sau khi cẩn thận lấy mẫu bỏ vào túi chứa vật chứng, anh tiếp tục lấy mẫu từ mấy tảng đá và lớp vải bọc, rồi đứng thẳng dậy.
“Lớp vải bọc là lưới đánh cá, nút thắt được buộc bằng kiểu thắt đơn giản nhất, nhưng lại thắt nhiều lần, rất chặt.”
Ngụy Hùng Phong tiếp tục chụp ảnh đúng chỗ mà Lộ Tranh đã chỉ định.
“Tổ trưởng Lộ, thế nào rồi?” Phạm Chí Vũ thấy bên này có vẻ đã có chút manh mối, liền vội vã hỏi: “Chúng tôi đã lấy mẫu đá và lưới đánh cá gửi đi giám định rồi, nhưng kết quả không thể có ngay được.”
“Không cần vội.” Lộ Tranh khẽ cười: “Đã có vài manh mối. Đội trưởng Phạm có thể nhờ một điều tra viên đi hỏi xem quanh thôn này và các thôn lân cận có nhà máy phân bón nào không?”
Nghe vậy, tinh thần Phạm Chí Vũ lập tức phấn chấn hẳn lên. Một điều tra viên đứng cạnh đó nhanh nhảu xung phong chạy đi hỏi.
“Tiểu Lộ, nói cho mọi người nghe xem nào.” Cảnh Chí Trung không biết đã đến từ lúc nào, cùng Ngụy Hùng Phong và Đường Thiệu Nguyên đứng nghe.
Lộ Tranh ném ánh mắt cảm kích về phía đội trưởng Cảnh. Đây là vụ án đầu tiên anh ra hiện trường kể từ khi về Cục tỉnh, cũng chưa có nhiều cơ hội làm việc chung với đội 1, nên Cảnh Chí Trung hỏi một câu như vậy là để kéo gần khoảng cách giữa các thành viên trong đội, đồng thời tạo cơ hội để mọi người giao lưu, trao đổi ý kiến với nhau, cùng nhau suy nghĩ.
Tuy nhiên, điều khiến Lộ Tranh thấy lạ là Đường Thiệu Nguyên. Sau khi giám định dấu vết xong, đáng lẽ sẽ đến phần của pháp y, nhưng cậu lại tỏ ra khá hứng thú, còn tiến đến nghe anh nói trước.
“Các cậu nhìn chỗ này.” Lộ Tranh sắp xếp lại dòng suy nghĩ rồi nói: “Đầu tiên là ba nén hương này. Đây là nơi hoang dã, không phải là địa điểm chôn cất mà dân làng thường dùng, nên ban đầu có thể khẳng định rằng những nén hương này có liên quan đến vụ án. Nhìn hương còn rất mới, có lẽ chỉ mới xuất hiện gần đây, tro hương rơi xuống đất vẫn còn nguyên vẹn. Trên đường đến đây, tôi đã xem qua lịch sử thời tiết khu vực Nghịch Bá, ba ngày trước nơi này vừa có một trận mưa lớn, nên thi thể này hẳn chỉ mới xuất hiện ở đây trong vòng ba ngày qua — tất nhiên, không loại trừ khả năng nghi phạm đã quay lại hiện trường.”
“Thắp hương cho người chết, chẳng phải cho thấy hung thủ là người quen, cảm thấy áy náy, giống như chuyện đắp mặt cho người chết trong truyền thuyết sao?”
Một giọng nói vang lên bên cạnh Lộ Tranh. Anh quay đầu lại, hóa ra là Đường Thiệu Nguyên.
“Việc thắp hương chỉ cho thấy người di dời thi thể cảm thấy áy náy với người đã khuất, nhưng người di dời thi thể chưa chắc đã là hung thủ.” Lộ Tranh kiên nhẫn giải thích: “Hiện giờ chúng ta chưa biết nguyên nhân cái chết, việc cấp bách là phải tìm ra người đã di dời thi thể. Đây là khu vực hẻo lánh của thôn Nghịch Bá, không có camera an ninh, nên chúng ta sẽ bắt đầu từ tấm lưới bọc thi thể này.”
Vừa nói anh vừa lật qua lớp lưới: “Loại lưới có chất liệu, màu sắc và kết cấu như thế này rất phổ biến ở các vùng nông thôn trong tỉnh. Nhìn sơ qua thì rất khó lần ra nguồn gốc. Nhưng điều đáng chú ý là vết bẩn trong mắt lưới. Các cậu nhìn đây.”
Ngón tay đeo găng của anh nhẹ nhàng chạm vào lưới. Ngụy Hùng Phong ghé sát đến mức gần như chạm vào anh.
“Bùn à?”
“Đúng vậy. Cách mà bộ xương được bọc lưới cho thấy các mảnh xương lớn nằm ở trung tâm, các mảnh nhỏ nằm ở rìa. Nếu hiện trường vụ án là ở đây, thì các mảnh xương phải phân bố theo cấu trúc tự nhiên của cơ thể, chứ không thể thành hình như thế này. Hơn nữa, loại bùn trong mắt lưới này khác với đất cát xung quanh, nó rất mịn, phù hợp với đặc điểm của bùn trong nước. Vì vậy, bộ xương này trước đây đã ở trong một ao nước, hoặc ít nhất là ở một khu vực ẩm ướt, rồi gần đây mới bị dời đến đây.”
“Vậy thì có liên quan gì đến nhà máy phân bón?”
Lộ Tranh quay đầu lại, thấy Ngụy Hùng Phong vẫn còn vẻ mặt bối rối, trông như những vòng tròn trên mặt cậu ta càng rõ hơn.
“Chuyện này đơn giản thôi, lại đây ngửi thử xem.” Lộ Tranh xoa xoa ngón tay bám bùn rồi đưa ra trước. Ngụy Hùng Phong hào hứng định ghé sát vào ngửi, nhưng không ngoài dự đoán là bị Đường Thiệu Nguyên ngăn lại. Cậu cúi người xuống, đứng từ xa, dùng một tư thế rất chuẩn mực, khẽ phẩy tay một cái, mũi khẽ động, đôi lông mày dài khẽ nhướng lên đầy kinh ngạc.
“Thì ra là vậy!”
Lộ Tranh thấy cậu lập tức hiểu ra vấn đề, không khỏi tỏ vẻ tán thưởng.
Không biết có phải anh nhìn nhầm không, nhưng đôi mắt dài ẩn sau cặp kính của Đường Thiệu Nguyên bỗng như trở nên long lanh, khiến Lộ Tranh có chút không thoải mái, khẽ rùng mình.
Nhìn hai người trước mặt như đang chơi trò đánh đố, Ngụy Hùng Phong không cam tâm chịu thua, cũng tiến lại gần hít một hơi.
“Ọe, thối quá!”
Mặt mày cậu ta nhăn nhó như bị ai đó tạt đống phân vào mặt.