Khi buổi họp phân tích vụ án bắt đầu thì đã là nửa đêm. Tất cả thành viên trong đội đều trông như xác ướp.
Trong phòng họp có một chiếc bàn hội nghị hình bầu dục. Bốn người mang theo tài liệu và sổ ghi chép, bắt đầu cuộc trao đổi thường lệ về tình hình vụ án.
Gương mặt của Cảnh Chí Trung đen sạm, không thể hiện sự mệt mỏi rõ ràng, nhưng trong mắt ông đầy những tia máu. Ông lật lật cuốn sổ ghi chép, là người đầu tiên báo cáo.
"Vừa rồi tôi đã cùng đội trưởng Phạm và mọi người thẩm vấn Lý Xuyên Trụ về vụ án." Cảnh Chí Trung xoa xoa sống mũi, nhíu mày nói tiếp: "Lý Xuyên Trụ là người rất nhát gan, bị dọa đến mức ngu ngơ. Theo lời ông ta, ông ta cũng không biết bộ xương ấy là của ai. Gần đây, khi ông ta nạo vét ao thì phát hiện lưới đánh cá dưới đáy ao, bên trong bọc bộ xương đó. Thấy xui xẻo, nên ông ta đã dùng xe ba gác nông nghiệp của nhà mình chở bộ xương đến hiện trường thứ hai. Ban đầu định chôn luôn cho xong, nhưng tuổi già sức yếu, đào không nổi, cuối cùng chỉ đắp vài nắm cỏ lên rồi thắp mấy nén hương."
"Thế sao hôm nay ông ta lại xuất hiện ở bến xe?" Lộ Tranh cảm thấy hành động này thật sự quá giống với kiểu tội phạm chạy trốn vì sợ tội.
Nhắc đến chuyện này, Cảnh Chí Trung cũng thấy buồn cười, gõ gõ chiếc bút trong tay: "Vì ông ta nghe nói cảnh sát phát hiện ra thi thể, không rõ là nghe từ đâu, bảo rằng không được tự tiện đào mộ người khác, nếu không sẽ bị cảnh sát bắt. Thế là ông ta định trốn sang nhà họ hàng ở thành phố bên cạnh để tránh rắc rối."
Hóa ra đây là một kẻ thật sự... mù luật.
Lộ Tranh bất lực dùng thân bút gõ nhẹ lên đầu mình.
Nói đến đây, tuy nghi ngờ về Lý Xuyên Trụ chưa thể hoàn toàn loại bỏ, nhưng ít nhất lời khai của ông ta đã cung cấp một lời giải thích hợp lý cho hành động của mình. Cảnh Chí Trung nhìn sang Đường Thiệu Nguyên ngồi bên trái, ra hiệu cho cậu chia sẻ phát hiện của mình.
"Khám nghiệm tử thi diễn ra khá nhanh, nhưng do cả hai thi thể đều đã hóa thành bộ xương nên thông tin thu thập được rất ít." Đường Thiệu Nguyên chiếu những bức ảnh chụp thi thể đã được in ra lên màn chiếu, rồi chỉnh lại ánh sáng. Trên màn hình hiện ra hai bộ xương đã được ghép hoàn chỉnh, một lớn một nhỏ.
"Nạn nhân số một, nữ, độ tuổi từ 20 đến 25, tóc dài, thiếu hai chiếc răng hàm, cao khoảng 160 cm. Hộp sọ còn nguyên vẹn, không có dấu vết tổn thương do ngoại lực trên xương ngực và bụng, xương móng bị phát hiện có vết gãy cũ. Do đáy ao toàn bùn, không có điều kiện gây vết gãy do ngoại lực, nên bước đầu suy đoán nguyên nhân tử vong là ngạt cơ học, khả năng lớn là bị bóp cổ. Thời gian tử vong cách đây từ mười đến hai mươi lăm năm. Nạn nhân số hai căn cứ vào sự phát triển của bộ xương, là một thai nhi khoảng năm tháng tuổi." - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
"Tin tốt và tin xấu đây." Đường Thiệu Nguyên nói đến đây, trên gương mặt cậu hiện lên chút vui vẻ: "Tin tốt là chúng tôi đã thành công trích xuất được DNA từ cả hai bộ xương, có thể dùng để đối chiếu, và đã đưa vào hệ thống."
Lộ Tranh nhướng mày, thầm khen ngợi Đường Thiệu Nguyên trong lòng. Xương trắng ngâm trong nước và bùn lầy lâu năm rất khó để trích xuất DNA có giá trị đối chiếu. Đường Thiệu Nguyên làm được nhanh thế này, trình độ của cậu thực sự vượt xa đồng nghiệp pháp y ở Cục cảnh sát Dư Tiền trước kia.
Mọi người chỉ vừa vui mừng được vài giây thì vẻ mặt Đường Thiệu Nguyên đã chùng xuống, nói thêm: "Tin xấu là kết quả đối chiếu đã có. Nạn nhân số hai và nạn nhân số một có quan hệ mẹ con, nhưng DNA của nạn nhân số một không tìm thấy kết quả phù hợp trong cơ sở dữ liệu."
"Còn của thai nhi thì sao?"
"Cũng không có, không tìm thấy ai có quan hệ huyết thống với nạn nhân số hai."
Không khí trong phòng họp chùng xuống trong chốc lát.
Việc không tìm thấy kết quả đối chiếu từ cơ sở dữ liệu người mất tích là chuyện rất bình thường, dù sao thời điểm tử vong cũng đã là mười năm trước. Mọi người đã chuẩn bị tâm lý cho điều này, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác tiếc nuối. Như vậy, việc xác định danh tính nạn nhân trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Trong bầu không khí im lặng, Ngụy Hùng Phong ho khẽ hai tiếng, gãi gãi đầu: "Vụ này không có nhiều đất cho tôi dụng võ, nhưng theo lời của tổ trưởng, tôi đã điều tra đoạn video giám sát ba ngày gần đây của một cửa hàng tạp hóa trên con đường dẫn đến hiện trường lần hai. Các điều tra viên của đội phát hiện khoảng mười giờ tối hôm qua, có một đối tượng khả nghi đi từ đông sang tây."
Vừa nói, cậu ta vừa chiếu đoạn video giám sát lên màn hình. Con đường này có đèn đường, đoạn video đã được Ngụy Hùng Phong xử lý để tăng độ rõ nét. Có thể nhìn thấy rõ ràng một chiếc xe ba gác điện chở theo một bọc lớn màu tối ở thùng xe phía sau. Xét về kích thước và màu sắc, bọc đó rất giống với chiếc lưới bọc thi thể.
Quan trọng hơn là người lái xe — từ hình dáng và trang phục, không khó để nhận ra đó chính là Lý Xuyên Trụ.
Sau khi trình chiếu xong đoạn video, Ngụy Hùng Phong cũng kết thúc phần báo cáo của mình. Vụ án đã quá lâu nên chuyên môn của cậu ta không thể phát huy được nhiều, nhưng ít nhất thì họ đã có được một chuỗi bằng chứng liên kết với lời khai, chứng minh rằng Lý Xuyên Trụ chắc chắn có tham gia vào vụ ném xác lần hai.
Tiếc là ngoài những gì đã nắm được, vụ án vẫn còn quá nhiều điều bí ẩn.
"Tiểu Lộ, bên cậu thế nào?"
Dứt lời, ba cặp mắt đầy mong đợi lập tức bắn về phía Lộ Tranh.
Anh khẽ ho một tiếng, lật mở cuốn sổ ghi chép công việc: "Ở hiện trường ném xác lần đầu, chúng tôi đã tiến hành tìm kiếm kỹ lưỡng, nhưng không tìm thấy quần áo hay vật dụng cá nhân nào có thể liên quan đến danh tính của nạn nhân. Rất có thể người chết đã bị bọc trần truồng trong lưới đánh cá, nếu không thì không thể phân hủy đến mức không còn lại gì. Các vật phẩm khác mà chúng tôi tìm thấy dưới đáy ao cũng đã được kiểm tra, và tất cả đều không liên quan đến vụ án."
Vừa dứt lời, Ngụy Hùng Phong liền xụ mặt ra thấy rõ: "Không thể nào, thế này thì làm sao tìm được danh tính nạn nhân đây?"
"Đừng vội nản, tôi chưa nói hết đâu." Lộ Tranh đặt túi vật chứng trong suốt chứa mảnh nhựa hình chữ "L" lên máy chiếu: "Nhưng chúng tôi đã tìm thấy cái này tại vị trí ban đầu của thi thể — có lẽ nó sẽ giúp chúng ta tìm được một hướng điều tra khả thi."
Vừa nhìn thấy thứ này, tất cả mọi người đều cau mày.
"Đây là cái gì vậy?" Cảnh Chí Trung lục lọi trong trí nhớ, nhưng không thể nghĩ ra được vật gì tương tự.
Lộ Tranh mỉm cười, mở điện thoại và phóng to một trang web, rồi cũng chiếu lên máy chiếu, anh nói thêm: "Cái này là loại silicone hai đoạn được sử dụng trong phẫu thuật nâng mũi.”
Câu nói này như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, khiến mọi người ngay lập tức tỉnh táo hẳn.
Ở huyện Đại Dục, mức sống kinh tế không cao, ngay cả trong huyện cũng không phải ai cũng đi làm phẫu thuật nâng mũi, huống hồ là một ngôi thôn nhỏ như thôn Nghịch Bá? Nhiều người dân chân chất ở đây có lẽ cả đời chỉ đi xa nhất là đến huyện, thậm chí không biết khái niệm nâng mũi là gì.
Trong hoàn cảnh này, liệu ai có thể vứt một chiếc silicon nâng mũi như rác xuống ao nhà Lý Xuyên Trụ?
Khả năng gần như bằng không!
"Em nhớ hồi còn học đại học, em có nghe giáo sư kể về một vụ án." Ánh mắt Đường Thiệu Nguyên bỗng nhiên sáng rực, cậu đẩy kính và nghiêm túc nhìn sang: "Nạn nhân cũng từng cấy ghép mũi giả— cái này có mã số không?"
Lộ Tranh chưa từng nghe về vụ án này, nhưng từ khi bước vào nghề, anh luôn tìm tòi, nghiên cứu nhiều tài liệu về các kỹ thuật điều tra mới. Nghe Đường Thiệu Nguyên nói vậy, anh lập tức hiểu ý cậu. Trước đây, ở Hoa Quốc cũng từng xảy ra một vụ án tương tự, nhưng nạn nhân được phát hiện có đinh cố định trong cơ thể sau phẫu thuật. Đinh phẫu thuật và một số loại cấy ghép giả như thế này, nếu là hàng chính hãng từ nhà sản xuất hợp pháp, thường sẽ có mã số sản phẩm, và bệnh viện cũng sẽ có hồ sơ lưu trữ. Như vậy, việc theo dõi mã số sẽ giúp việc tìm ra danh tính thi thể dễ dàng hơn.
Tiếc là... Lộ Tranh thở dài đầy tiếc nuối: "Không có, chiếc mũi giả này quá cũ rồi, hơn nữa, mũi giả không giống như silicon nâng ngực, nhiều loại mũi giả không có mã số."
Nghe đến đây, khuôn mặt mọi người từ phấn khởi chuyển sang thất vọng.
"Tuy vậy, bằng chứng này vẫn rất có giá trị." Lộ Tranh thay đổi giọng điệu, dùng ngón tay gõ nhẹ lên túi vật chứng chứa mũi giả: "Thứ nhất, ao cá này nằm ở một nơi hẻo lánh, nếu không phải người trong thôn, thì rất ít người biết đến vị trí cụ thể của nó. Vì vậy, hung thủ hoặc nạn nhân ít nhất phải có mối liên hệ nào đó với thôn Nghịch Bá. Thứ hai, mười năm trước, vào thời điểm đó, phẫu thuật thẩm mỹ không phổ biến ngay cả ở huyện Đại Dục, chứ đừng nói đến thôn Nghịch Bá. Chúng ta có thể bắt đầu từ các bệnh viện thẩm mỹ trong huyện, điều tra hồ sơ bệnh án và suy luận ngược lại."
Mọi người đều phấn chấn trở lại, tựa như nhìn thấy tia hy vọng. Sau khi bàn bạc về việc phân chia công việc tiếp theo, Cảnh Chí Trung lên tiếng kết thúc cuộc thảo luận. Cả đội tắt đèn và rời khỏi phòng họp.
"Anh Lộ, anh đúng là thần kỳ, làm sao anh biết thứ đó là mũi giả thẩm mỹ vậy?" Ngụy Hùng Phong vừa đi theo Lộ Tranh, vừa trò chuyện. Đường Thiệu Nguyên thấy vậy cũng bước nhanh hơn để đi song song với họ.
"Chẳng lẽ là...?"
Một khi Ngụy Hùng Phong đã mở rộng trí tưởng tượng thì không có giới hạn. Đôi mắt tròn xoe của cậu ta đảo một vòng, rồi dừng lại trên sống mũi của Lộ Tranh.
"Nghĩ vớ vẩn gì thế!" Lộ Tranh bất lực gõ vào đầu Ngụy Hùng Phong: "Dạo trước, có một tờ rơi quảng cáo của bệnh viện thẩm mỹ bị nhét vào khe cửa nhà tôi, trên đó có mấy hình ảnh mũi giả đủ loại, tiện thể tôi nhớ luôn."
Ngụy Hùng Phong kêu oai oái, vội vàng xoa xoa đầu mình.
Đường Thiệu Nguyên nghe xong mỉm cười, mím môi, cậu thử thăm dò bằng cách hỏi vu vơ: "Trí nhớ của đàn anh thật tốt, nhìn qua là nhớ ngay."
Đúng là không thể có chuyện "nhìn qua là nhớ" được, nếu thật sự như vậy, thì bây giờ Lộ Tranh đã nhận ra cậu rồi.
Nhưng trong lòng Đường Thiệu Nguyên vẫn còn chút không cam lòng khi chưa xác nhận rõ ràng.
Biết đâu đấy? Dù sao thì cũng đã bao nhiêu năm trôi qua, cậu thay đổi nhiều đến vậy mà...
Trí nhớ đàn anh tốt thế, nếu nhắc khéo một chút, liệu anh có nhớ được điều gì mơ hồ không?
Mấy chữ "nhìn qua là nhớ" bỗng chui vào tai Lộ Tranh, khiến tim anh đập mạnh. Anh cảm thấy vết sẹo trên trán mình lại âm ỉ đau.
Ngay khi Đường Thiệu Nguyên vừa dứt lời, cậu nhạy bén nhận ra sắc mặt Lộ Tranh thoáng tối lại, đôi lông mày của anh cũng khẽ nhíu, nhưng rất nhanh lại giãn ra. Lộ Tranh đưa tay xoa xoa trán, rồi lại tươi cười vui vẻ: "Ha ha, làm gì có chuyện đó, nếu thật sự có bản lĩnh đó thì tôi đã phát tài rồi."
Ngụy Hùng Phong lập tức phối hợp, bật ra một tràng cười "khạt khạt khạt" như tiếng vịt kêu.
Tiếng cười của cậu ta thật phiền, nhưng lúc này cả Lộ Tranh và Đường Thiệu Nguyên đều không còn tâm trạng để phàn nàn nữa.
Đường Thiệu Nguyên không nói gì thêm, chỉ hơi nhíu mày, trên khuôn mặt lộ ra chút bối rối xen lẫn hối tiếc.
---
Mấy ngày tiếp theo, Lộ Tranh cùng đồng đội dành thời gian đi điều tra khắp nơi. Cho đến chiều nay họ mới tạm kết thúc công việc, kéo thân xác mệt mỏi và mồ hôi ướt đẫm về đồn cảnh sát huyện.
"Trời ơi, em sắp chết vì nóng mất thôi." Vừa trở về văn phòng tạm thời của đội ở đồn cảnh sát huyện Đại Dục, Ngụy Hùng Phong đã đổ sập xuống ghế, mặt đỏ bừng vì bị nắng hun, da dầu bóng loáng, trông rất uể oải.
"Cố lên nào người anh em!" Lộ Tranh cũng đỏ mặt, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên má, nhưng vì anh có nhan sắc nên trông không quá nhếch nhác. Vừa nói, anh vừa không ngần ngại dùng mu bàn tay áp nhẹ lên mặt Ngụy Hùng Phong đang nóng ran, sau đó đưa cho cậu ta một chai nước khoáng.
"Tổ trưởng, đổ thẳng vào miệng em luôn đi."
Đường Thiệu Nguyên nghe vậy thì nhíu mày, lập tức ho khan một tiếng: "Đàn anh, anh có muốn xem bức tranh phác thảo em đã vẽ không?"
Sự chú ý của Lộ Tranh lập tức chuyển sang cậu: "Tranh phác thảo? Chuyện gì vậy?"
"Qua đây ngồi." Đường Thiệu Nguyên vừa nói, vừa kéo Lộ Tranh ra khỏi Ngụy Hùng Phong, tự nhiên ấn anh ngồi xuống ghế của mình. Sau đó, cậu cũng không quên cầm chai nước khoáng trong tay Lộ Tranh, lạnh lùng ném thẳng vào đùi Ngụy Hùng Phong lúc cậu ta không để ý: "Tự uống đi."
Ngụy Hùng Phong: ... Tôi tội nghiệp quá mà.
Đường Thiệu Nguyên chẳng thèm để ý đến Ngụy Hùng Phong, cậu tự mình nhấn chuột. Trên màn hình máy tính hiện ra kết quả làm việc của cậu mấy ngày qua. Bên trái là hình ảnh 3D của một khuôn mặt phụ nữ. Cô gái có đôi mắt to tròn, gương mặt nhỏ nhắn và chiếc mũi tròn, trông khá xinh xắn.
"Độ dài tóc được xác định dựa trên các sợi tóc còn sót lại. Thành phần hóa học trên tóc cho thấy nạn nhân đã nhuộm tóc màu vàng sáng." Đường Thiệu Nguyên nhấn một phím trên bàn phím, khuôn mặt trên màn hình lập tức được phủ một mái tóc vàng dài: "Em đã chỉnh lại mũi dựa trên miếng giả mũi. Vì vậy, em đã làm hai bức phác thảo, một trước khi phẫu thuật, một sau khi phẫu thuật."
Bên phải màn hình là bức tranh phác thảo sau khi phẫu thuật. Người phụ nữ trẻ trên màn hình lập tức biến thành một cô gái với chiếc mũi nhọn cao, khí chất cũng chuyển từ dịu dàng dễ thương sang một cô gái thời thượng. Dù có hơi không tự nhiên, nhưng quả thật khá thu hút.
"Chúa ơi." Lộ Tranh kinh ngạc nhìn bức ảnh trên máy tính: "Thiệu Nguyên, đây là phục dựng hộp sọ à?"
Đôi tai Đường Thiệu Nguyên nóng bừng, cậu khẽ gật đầu đầy khiêm tốn, đôi bàn tay thon dài vô tình đẩy nhẹ chiếc hộp sọ mô hình dính đầy đất sét và các trụ nhỏ về phía Lộ Tranh.
Dù biết đây chỉ là mô hình, Lộ Tranh vẫn nín thở, cẩn thận cầm chiếc hộp sọ lên, xem xét kỹ lưỡng một lượt rồi mới đặt xuống, mặt đầy vẻ thán phục.
"Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến kỹ thuật này." Anh vỗ vai Đường Thiệu Nguyên, khen ngợi: "Thật đáng nể!"
Đường Thiệu Nguyên cụp mắt xuống, nhưng khóe miệng cậu không kìm được mà khẽ nhếch lên.
Không thể trách Lộ Tranh quá kinh ngạc. Kỹ thuật phục dựng hộp sọ không chỉ đòi hỏi kiến thức chuyên môn pháp y vững chắc, mà còn cần có nền tảng mỹ thuật sâu rộng. Thông thường, các đồn cảnh sát cấp huyện không có điều kiện để thực hiện kỹ thuật này. Trước đây, anh chỉ từng nghe giáo sư nhắc đến khi còn học ở Học viện Cảnh sát Hình sự, chưa từng tận mắt chứng kiến.
Giờ đây, họ đã có DNA, lại có thêm tranh phác thảo người mẫu. Với nhiều manh mối trong tay, Lộ Tranh cảm thấy tự tin hơn hẳn.
"Mười năm trước, phẫu thuật nâng mũi ở huyện Đại Dục còn rất hiếm. Tôi và Hùng Phong đã đến thăm dò tất cả các bệnh viện có đủ tiêu chuẩn để thực hiện phẫu thuật nâng mũi trong vòng mười năm qua, cả ở Đại Dục và thành phố tỉnh. Chúng tôi đã lọc ra bảy bệnh viện có khả năng, và đã thu thập thông tin về những phụ nữ phù hợp với độ tuổi." Lộ Tranh đặt một xấp tài liệu lên bàn, dùng giọng điệu đầy năng lượng để cổ vũ đồng đội: "Giờ có tranh phác thảo, chúng ta có thể loại trừ được kha khá trường hợp. Nhanh chóng bắt tay vào làm thôi, tôi sẽ đem ảnh đến cho đội trưởng Phạm, để ông ấy dẫn một nhóm điều tra viên về thôn Nghịch Bá hỏi thăm, xem có ai nhận ra nạn nhân không."