“Mẹ! Buông mẹ tôi ra! A a a!”
“Ư... ư ư...”
Tiếng khóc của trẻ con, xen lẫn tiếng nức nở bị bịt miệng vọng lại từ cánh đồng sâu thẳm. Những mảnh vụn của cây trồng vàng úa bị đạp nát, bay tung tóe trong không khí đặc quánh mùi hôi khó chịu.
Một bé trai với thân hình nhỏ bé dũng cảm lao tới, nhưng cơn đau nhói lập tức ập đến trên trán. Mắt cậu bé tối sầm, hoa lên rồi ngã nhào xuống đất.
Đầu lạnh quá, cả người cũng lạnh.
Không khí đang dần rút đi, trước mắt chỉ còn những mảng sáng kỳ lạ, lúc đỏ lúc xanh lướt qua. Vài giây sau, mọi thứ chìm vào bóng tối hoàn toàn.
“Phù!”
Trên chiếc giường lớn trải ga kẻ sọc xám đơn giản, một bóng người đột ngột ngồi bật dậy.
Chàng trai chống hai tay ra sau lưng, hơi thở dồn dập. Giấc mơ vừa rồi quá nặng nề, khiến thái dương anh giật giật liên hồi. Anh nhắm mắt, cố gắng nhớ lại những chi tiết trong mơ, rồi như sợ quên mất điều gì đó quan trọng, anh liền quay người, mở chiếc tủ gỗ nhỏ cạnh giường, lấy một quyển sổ da đen. Anh vồ lấy cây bút để sẵn bên cạnh và vội vàng viết lên một trang mới. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
“Rơm rạ.”
Còn gì nữa nhỉ?
Ngòi bút dừng lại ở nét cuối cùng của chữ “rạ”. Ngực anh phập phồng, tay thì càng lúc càng run, cuối cùng để lại một vệt mực đen không nhỏ, trông rất nhòe nhoẹt và khó coi.
Anh nhìn chằm chằm vào hai chữ nguệch ngoạc ấy vài giây, rồi từ từ vẽ thêm một dấu hỏi.
Trời đã sáng rồi. Đang là giữa mùa hè, ngày dài đêm ngắn, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, báo hiệu giờ mới chỉ khoảng năm, sáu giờ sáng.
Chàng trai ngồi trên giường, hai tay ôm mặt, xoa xoa thái dương, lặng lẽ ngồi trong giây lát.
Giấc ngủ đã hoàn toàn tan biến. Lộ Tranh kéo tấm chăn mỏng quấn quanh eo ra, bước xuống giường. Anh xỏ đôi dép lê cũ kỹ và lảo đảo bước vào phòng tắm, vô tình đá văng một cái thùng giấy rách.
Căn hộ của anh là kiểu nhà một phòng ngủ cũ kỹ, có vẻ anh mới dọn đến chưa lâu. Trên sàn nhà bừa bộn đủ loại thùng giấy, bên trong nhét đủ thứ từ sách vở đến đồ dùng cá nhân. May mắn thay, đồ đạc trong nhà không nhiều nên không gian vẫn còn khá thoáng. Trong phòng khách chỉ có mấy cái ghế, bàn và một chiếc giỏ nhỏ treo trên tường. Đồ đạc lớn chủ yếu tập trung trong phòng ngủ, gồm một chiếc giường, một tủ quần áo cũ và một chiếc quạt điện đời cũ.
Cả căn phòng toát lên một vẻ nghèo nàn rõ rệt.
Anh chàng nghèo khổ này cứ thế lê bước vào phòng tắm. Phòng tắm nhỏ đến mức không có nổi một cái cửa sổ, trên bồn rửa có treo một chiếc gương tròn. Hình ảnh phản chiếu trong gương là một chàng trai với mái tóc ngắn, đôi môi đỏ và hàm răng trắng tinh, trông cũng khá bảnh bao.
Lộ Tranh nhìn chằm chằm vào gương một lúc, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vết sẹo trên trán trái của mình.
Thời gian trôi qua đã quá lâu rồi. Chỉ vài tháng nữa thôi, vết sẹo này sẽ tồn tại trên trán anh tròn hai mươi lăm năm. Bây giờ sẹo đã mờ đi rất nhiều, gần như không còn nhìn thấy rõ. Nhưng ngày đó vết thương quá sâu, lại không được chữa trị kịp thời, nên khi chạm tay vào, vẫn có thể cảm nhận được bề mặt lồi lõm.
“Haizz...” Anh thở dài, lấy khăn tắm trên giá rồi bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, Lộ Tranh lau khô tóc, mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, để trần nửa người trên, đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống đường.
Trên con phố nhỏ, người ta đã bắt đầu qua lại. Những ông bà già dậy sớm tập thể dục vui vẻ chào hỏi nhau. Dưới các quán ven đường, người bán hàng bày bánh nướng, há cảo hấp, bánh bao, dầu cháo quẩy ra. Hơi nước trắng xóa bốc lên, tạo nên một cảnh tượng đầy hơi thở cuộc sống.
Hương thơm của bánh kếp từ quầy hàng dưới nhà bắt đầu bay lên. Ông cụ bán bánh kếp nhanh nhẹn di chuyển thanh tre, trải đều bột lên chảo nướng. Lộ Tranh nhìn lớp vỏ bánh dần thành hình, trong lòng vốn đang có chút căng thẳng, nhưng kỳ lạ thay, cảm giác đó dần tan biến.
“Chú Châu! Cho cháu một suất bốn đồng, giòn giòn chút nha!”
Ông cụ đang nướng bánh không ngẩng đầu lên, chỉ giơ tay ra hiệu “OK” với Lộ Tranh đứng trên tầng hai.
Tỉnh A nằm ở phía bắc Hoa Quốc, có vị trí địa lý khá phức tạp. Phía đông là bờ biển, phía bắc giáp biên giới, phía tây nam giáp với nhiều tỉnh khác. Mùa đông tuyết rơi dày đặc, mùa hè thì nóng bức, ngột ngạt như trong phòng xông hơi, không thể coi là một nơi dễ sống. May mắn thay, thành phố này nổi tiếng là thiên đường ẩm thực, tập trung nhiều món ngon. Điều này khiến Lộ Tranh – một người đàn ông độc thân, chỉ biết nấu mì gói – cảm thấy như cá gặp nước. Từ khi anh được điều từ thành phố Du Tiền đến đây, nhà bếp vẫn chưa được sử dụng lần nào.
Nhìn thấy chú Châu đã lật mặt bánh, Lộ Tranh nhanh chóng mặc áo ba lỗ, cầm chìa khóa và bước xuống cầu thang.
“Cầm lấy mà ăn, ăn no rồi mới có sức mà làm việc!”
Chú Châu nhìn Lộ Tranh chạy xuống, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười tươi rói, ném cho anh một túi nhựa căng phồng.
Lộ Tranh không ngại dầu mỡ, mở túi ra xem. Bên trong là bánh kếp giòn rụm, kẹp trứng, rau xà lách và thịt gà nướng – đúng là suất sang chảnh chín đồng của quán chú Châu.
“Chú Châu, chú định giới thiệu cháu gái cho cháu đấy à?”
“Cút xéo!”
Ông cụ giơ tay làm bộ định đánh, nhưng Lộ Tranh đã nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại: “Lần sau cho cháu thêm một quả trứng nhé!”
“Thằng nhóc ranh.” Ông cụ tháo găng tay, sờ vào khe gỗ trên quầy, rút ra một tờ mười đồng.
“Haizz, thằng bé ngốc nghếch.” Ông lắc đầu, nhưng không giấu được nụ cười: “Thiệt tình, sao mình lại không có cháu gái nhỉ.”
Ngoài mấy người tập thể dục và bán hàng, đám dán quảng cáo cũng dậy sớm không kém. Chỉ trong phút chốc, khe cửa chống trộm của căn hộ nhỏ đã bị nhét vào một tấm tờ rơi màu hồng, giống như hai nhà bên cạnh, phấp phới theo gió như ba lá cờ nhỏ.
Lộ Tranh mở khóa, nhặt tờ rơi lên xem. Trên đó in hình những cô gái xinh đẹp và dòng chữ “Điêu khắc tinh tế, tạo ra diện mạo hoàn hảo của riêng bạn”.
Anh không nhịn được mà lắc đầu, rồi ném tờ rơi lên bàn. Tờ rơi được in trên giấy bóng dày dặn, vừa đủ để lót dưới túi bánh kếp dầu mỡ, đỡ phải lau bàn. ( truyện trên app t.y.t )
“Cách!” Một tiếng vang nhỏ phát ra, nước nóng đun từ trước đã bắt đầu sôi sùng sục. Lộ Tranh lấy nước rót vào chiếc cốc to đặt sẵn trên bồn rửa, xé một gói cà phê Maxwell, ngập ngừng nhìn sang gói thứ hai rồi quyết định bỏ lại.
---
8 giờ 15 phút sáng, tại Cục cảnh sát tỉnh A.
Giờ làm việc quy định là 8 giờ 30, nhưng hành lang đã bắt đầu có người đi lại.
Cầu thang đá cẩm thạch màu đỏ gạch ở phía đông tòa nhà in dòng chữ “Cục cảnh sát tỉnh A” trên dải kim loại chống trượt đã cũ. Lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang vọng khi có người đang chậm rãi leo lên.
Đường Thiệu Nguyên đút tay vào túi, đôi chân dài bước từng bước hai bậc cầu thang một. Văn phòng Đội 1 của Tổ Kỹ thuật Hình sự Đặc biệt nằm ở tầng 4. Sáng nay trời nóng bức, cậu suy nghĩ một chút rồi quyết định từ bỏ việc chen chúc trong thang máy với đám đàn ông nồng nặc mùi mồ hôi.
Thở hổn hển leo đến tầng 3, góc rẽ hành lang, phòng của đội trưởng Lão Cảnh Đội Kỹ thuật ở tầng này. Buổi sáng Lão Cảnh phải đưa con gái đi học, thường xuyên tới sát giờ mới có mặt, lúc này cửa sổ và cửa phòng đều đóng kín. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là có một bóng người đang đứng tựa vào lan can hành lang bên ngoài. Bộ thường phục xanh nhạt người đó mặc được sơ vin trong chiếc quần đồng phục, thắt lưng siết chặt, dáng người thon thả lộ rõ.
Đường Thiệu Nguyên hơi cau mày, liếc mắt nhìn qua.
Người kia cầm một tập hồ sơ trong tay, đứng trước cửa phòng Lão Cảnh... Bất chợt, Đường Thiệu Nguyên bừng tỉnh, có lẽ người này chính là chuyên gia kiểm nghiệm dấu vết vừa được điều từ thành phố Du Tiền đến – tổ trưởng mới của Tổ đặc án 1, cũng là cấp trên tương lai của cậu.
Tổ trưởng mới đang đứng tựa vào lan can, thay đổi tư thế. Lúc này, Đường Thiệu Nguyên nhìn thấy anh đang bóp vỡ một miếng bánh quy nhỏ, rồi đặt đống vụn bánh lên mép bồn hoa treo ngoài hành lang.
Hai chú chim mập thường xuyên xuất hiện ở hành lang tầng 3, bình thường nhìn thấy Lão Cảnh là bay vút lên trời, nhưng lúc này chúng ngoan ngoãn đứng bên bồn hoa mà mổ vụn bánh quy, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “chiếp chiếp” vui vẻ.
Chú chim béo rất biết làm nũng, còn quay đầu mổ vào ngón tay của Lộ Tranh, khiến anh không nhịn được bật cười. Anh nghiêng đầu về phía cầu thang, nửa khuôn mặt lộ ra trong tầm nhìn của Đường Thiệu Nguyên – đầu tóc ngắn, khuôn mặt trẻ con, bên má còn có một lúm đồng tiền nhỏ.
Đường Thiệu Nguyên lập tức trợn tròn mắt.
…
“Văn phòng đội kỹ thuật của chúng ta đều nằm ở tầng 4.”
Người đang nói có khuôn mặt vuông đen nhẻm, dáng người vạm vỡ, trông rất oai phong. Đây chính là đội trưởng Đội Kỹ thuật Hình sự của Cục, chuyên gia thẩm vấn nổi tiếng – Cảnh Chí Trung.
“Ngoài Tổ đặc án hỗ trợ địa phương, chúng ta còn có các phòng thí nghiệm chuyên môn như kiểm tra tài liệu, Lý hóa, có việc gì cứ lên tầng 5 tìm bọn họ. Tổ 1 là Tổ đặc án đi hiện trường nhiều nhất, bây giờ tính cả cậu nữa là có 3 người, nhưng tôi thường sẽ đi chung.”
Lộ Tranh vừa mới trò chuyện với Cảnh Chí Trung trong văn phòng được một lúc, Cảnh Chí Trung đã thân thiện gọi anh là “Tiểu Lộ”.
Vừa nói, hai người vừa đi đến trước cửa văn phòng có treo biển “Tổ đặc án 1”. Cảnh Chí Trung không buồn gõ cửa, mạnh tay đẩy cửa ra.
“Đại Hùng, Tiểu Đường, lại đây làm quen với tổ trưởng mới của chúng ta, Lộ Tranh.”
Người đầu tiên lọt vào mắt Lộ Tranh sau cánh cửa là một chàng trai trẻ, khuôn mặt rất có phong cách truyện tranh “Bạo Tẩu” – đầu tròn, mắt tròn, mũi tròn, cộng thêm cái miệng đang há hình chữ “O”, trông chẳng khác nào một cái bánh nhân thịt với mấy khoanh hành tây to nhỏ không đều. Nếu thêm một cặp kính nữa, cậu ta thật sự rất giống Nobita trong phim hoạt hình.
“Chào tổ trưởng.” Ngụy Hùng Phong gãi đầu, trông khá ngây ngô: “Em là Ngụy Hùng Phong, nhân viên chụp ảnh hiện trường của tổ.”
“Đại Hùng đúng không?” Lộ Tranh cười, vỗ vai cậu ta, giơ nắm tay: “Từ nay chúng ta sẽ đồng cam cộng khổ rồi.”
Câu này không sai chút nào. Kỹ sư kiểm nghiệm dấu vết ra hiện trường, nhiếp ảnh viên sẽ phải theo sát từ đầu đến cuối. Hai nhân vật này chính là đội tiên phong của các vụ án hình sự, người đầu tiên xông vào hiện trường luôn là bọn họ.
Người ta nói có những người bẩm sinh đã có sức hút đặc biệt. không hiểu sao máu nóng của Ngụy Hùng Phong lại dâng lên, nắm chặt nắm tay nhỏ của mình và đấm một cú với Lộ Tranh: “Tổ trưởng yên tâm! Có thịt ăn, em sẽ không để anh chỉ uống canh đâu!”
Lộ Tranh bật cười lớn, cảm thấy đàn em mới này khá thú vị.
“Còn đây là pháp y của tổ chúng ta, Đường Thiệu Nguyên. Này Tiểu Đường, đừng ngại, lại đây gặp tổ trưởng đi.”
Ngụy Hùng Phong còn đang thể hiện lòng trung thành, bên kia Cảnh Chí Trung đã vẫy tay gọi một chàng trai cao ráo.
Lúc này, Lộ Tranh mới dời mắt về phía sau Ngụy Hùng Phong.
Pháp y Đường Thiệu Nguyên, Lộ Tranh cũng đã nghe qua ít nhiều. Cậu trẻ, học vấn cao, lại hiếm hoi là du học sinh, vừa tốt nghiệp đã vào Cục cảnh sát tỉnh, thành tích nghiên cứu khoa học nổi bật. Ảnh hưởng lớn nhất là bài luận về xét nghiệm DNA vi lượng năm ngoái, được hệ thống cảnh sát tán dương nhiều lần, cũng là một ngôi sao mới nổi trong ngành.
Khác với Đường Thiệu Nguyên, người luôn là con cưng của trời, Lộ Tranh lại là mẫu người đi lên từ tầng lớp bình dân. Sau khi tốt nghiệp, anh được phân về làm việc tại thành phố Du Tiền – một vùng biên giới có số lượng án lớn nhất tỉnh. Thành phố Du Tiền nghèo nàn lạc hậu, dân phong thô bạo, tình hình an ninh tồi tệ, nhưng lực lượng cảnh sát thì thiếu hụt. Suốt tám năm trời, Lộ Tranh nỗ lực không ngừng, tỷ lệ phá án mạng đạt 100%, chưa kể còn phá được hàng loạt vụ án lớn đình đám. Cục cảnh sát tỉnh không thể bỏ qua một nhân tài như anh. Sau khi Lộ Tranh dọn dẹp sạch sẽ thành phố Du Tiền, anh lập tức được điều về tỉnh A.
Dù Đường Thiệu Nguyên có tài giỏi đến đâu, thì vì còn non kinh nghiệm, cậu vẫn phải chấp nhận làm đàn em của Lộ Tranh.
Lộ Tranh rất ít khi tiếp xúc với những người làm nghiên cứu khoa học, không khỏi tò mò nhìn qua.
Cao lớn, da trắng, mắt nhỏ, mũi cao, đeo kính gọng vàng, mái tóc hơi xoăn được chải chuốt gọn gàng, áo sơ mi thẳng thớm nhét trong quần, đôi giày da thì bóng loáng.
Ồ, đúng là một miếng thịt tươi ngon.
“Nghe danh đã lâu, pháp y Tiểu Đường!” Trong mắt Lộ Tranh ánh lên sự tán thưởng, anh chìa tay ra với Đường Thiệu Nguyên: “Tôi là Lộ Tranh, sau này xin cậu chỉ giáo.”
“Chào tổ trưởng.” Đường Thiệu Nguyên cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, nắm lấy bàn tay trước mặt. Khoảnh khắc da thịt vừa chạm nhau, cậu cảm thấy như có một luồng ấm áp từ lòng bàn tay lan tỏa khắp cơ thể.
Mắt cậu bỗng nhiên trở nên căng cứng, có chút nhức nhối.
Không khí đột nhiên rơi vào sự im lặng ngượng ngùng.
Nhìn người trước mặt vẫn nắm chặt tay mình không chịu buông, Lộ Tranh nhất thời cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Tiểu Đường? Thiệu Nguyên?”
Đường Thiệu Nguyên giật mình, như vừa tỉnh ngộ, vội vã buông tay ra.
“Xin lỗi.” Cậu có vẻ hơi bối rối.
“Không sao.” Lộ Tranh thấy người đàn em này còn có vẻ trầm lặng hơn anh tưởng, không nhịn được mà lên tiếng trấn an: “Không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Đường Thiệu Nguyên gật đầu, rồi đột nhiên thốt ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Em có thể hỏi… tên của tổ trưởng viết thế nào không?”
“Chữ Lộ trong ‘đường cái’, chữ Tranh trong ‘tranh giành’ bằng sắt thép.” Lộ Tranh nghe xong bật cười: “Nhiều người viết nhầm lắm đấy, nhớ kỹ nhé, không phải chữ Lục của ‘đất đai*’ đâu.”
*Đây là tên của thụ: 路铮, Tranh (铮), còn đây là Lục (陆), hai chữ này khác từ phát âm đến cách viết, thậm chí chả có bộ thủ giống nhau, ko biết sao mà nhầm được nhỉ =)))
“Ra là Lộ trong ‘đường cái’ à...”
Đường Thiệu Nguyên lẩm bẩm nhắc lại, giọng cậu có chút kỳ lạ. Cậu cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.
Vài giây sau, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lộ Tranh với một tia mong đợi khó hiểu: “Tổ trưởng học ở Học viện Cảnh sát phải không? Trước đây em cũng từng học ở đó. Sau này... em có thể gọi anh là đàn anh được không?”
Ơ? Không phải nói Đường Thiệu Nguyên là du học sinh sao?
Chẳng lẽ cậu ấy học đại học ở trong nước?
Lộ Tranh hơi thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Ở bên cạnh, Cảnh Chí Trung – người cũng tốt nghiệp Học viện Cảnh sát nhưng bị lãng quên hoàn toàn: “…”
Ngụy Hùng Phong – người tuy tốt nghiệp Đại học cảnh sát nhưng biết rõ lý lịch của Đường Thiệu Nguyên:
… Đại ca à, chẳng phải cậu chỉ theo học khóa nâng cao hai tuần ở Học viện Cảnh sát hồi năm ngoái thôi sao? Thế mà cậu cũng gọi là “học” được hả?!