Đêm hè ở vùng nông thôn, tĩnh mịch vô cùng. Ở phía xa, vài ánh đèn thưa thớt le lói, giữa vùng hoang vu không một bóng người, chỉ có tiếng ve kêu yếu ớt như đang cố gắng khẳng định sự hiện diện của chúng.
Đây là một con đường nhỏ mà ban ngày đã hiếm người qua lại, giờ đã tối, bất ngờ vang lên tiếng "tút tút tút" kỳ lạ.
Dưới ánh đèn mờ ảo, có một người nhảy xuống từ trên xe.
"Cạch! Cạch!" Hai tiếng vang lớn phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.
Người đó dường như không ngờ âm thanh lại lớn đến vậy, giật mình rụt cổ lại, đứng yên một lát, rồi cẩn thận nhìn quanh một vòng.
May quá, không có ai chú ý, thậm chí không có tiếng chó sủa.
Người ấy thở phào nhẹ nhõm, cúi người xuống, hét lên một tiếng "Hây!", rồi bắt đầu kéo một thứ đen sì từ phía sau xe ra.
Vật đó có vẻ khá nặng, người đàn ông ta định ném nó thật xa vào bụi cỏ, nhưng đẩy một lúc là đã kiệt sức.
Thở hổn hển, người đó ngồi phịch xuống bên vệ đường, trong bóng tối, hắn lấy một vật dẹp tròn trong xe ra, có lẽ là một chiếc mũ rơm, quạt phành phạch vài cái.
Sau đó, như thể đã chán nản, ông ta vứt chiếc mũ sang một bên, đứng dậy, lấy vài thứ trong túi ra. "Cạch", ông ta bật lửa.
Ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa chiếu sáng đôi mắt đầy nếp nhăn.
Thứ ông ta lấy ra từ túi lúc này cũng đã nhìn rõ, đó là ba cây nhang. Ông ta châm nhang, cắm xuống nền đất ẩm ướt, mềm nhũn. Sau đó ông ta lau mồ hôi trên trán, đứng thẳng lưng lên.
"Xin lỗi nhé, lưng già này không nhấc nổi nữa rồi."
"Cầu cho cô đầu thai tốt, kiếp sau phú quý, đừng oán trách tôi nhé."
---
Tại Cục cảnh sát tỉnh A, văn phòng Tổ đặc án số 1, tầng 4.
Lộ Tranh vừa mới nhậm chức dường như rất hài lòng với vị trí “quan nhỏ” của mình.
Trước đây, khi còn ở Du Tiền, cảnh sát thiếu nhân lực, anh là trụ cột kỹ thuật, không chỉ làm công việc giám định dấu vết, mà còn phải kiêm cả truy bắt, giám định văn bản, thẩm vấn, và thậm chí là chụp ảnh hiện trường. Chức danh là "đội trưởng đội kỹ thuật", nhưng thực tế văn phòng nhỏ xíu, chỉ chứa được vài ba người, quay người cũng khó. Giờ đây, Đội trưởng Cảnh Chí Trung có văn phòng riêng, trong văn phòng rộng rãi của Tổ 1 chỉ còn lại Đường Thiệu Nguyên, Ngụy Hùng Phong và anh, quả thực là thoải mái vô cùng. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Chỉ có điều, hai đồng đội mới này có phong cách làm việc khá đặc biệt.
Bàn của Ngụy Hùng Phong nằm gần cửa ra vào nhất, trên vách ngăn treo điện thoại của cả tổ. Bàn làm việc của cậu ta là một mớ hỗn độn, rất bẩn và lộn xộn. Ngoài một chiếc máy tính hai màn hình, bàn còn bừa bộn đủ loại tài liệu, một chiếc laptop dán hình nhân vật hoạt hình nào đó, chai nước khoáng đã uống hết, giấy vụn, lõi táo. Duy nhất một góc sạch sẽ được dành để đặt một cô búp bê nhựa với thân hình "nở nang". Theo lời cậu ta, đó là “figure” – nữ thần của cậu ta, nhìn thấy cô ấy là có động lực làm việc. Tên cô nàng là một chuỗi từ tiếng nước ngoài mà Lộ Tranh nghe cũng chẳng hiểu gì.
Mỗi lần Đường Thiệu Nguyên đi qua bàn của Ngụy Hùng Phong, cậu đều nhíu mày, quay mặt đi, như thể chỉ cần nhìn thêm một giây thôi cũng khiến đầu cậu đau nhức.
“Đường Thiệu Nguyên! Đồ yếu đuối! Nhìn bàn tôi một chút mà cậu cũng thấy ô nhiễm mắt à?”
“Không, nhưng nó làm ô nhiễm mũi tôi.”
“Aaaa!!”
Những cảnh tượng như thế này cứ lặp đi lặp lại đầy náo nhiệt mỗi vài ngày.
Đúng là không thể trách được những lời châm chọc sắc bén của Đường Thiệu Nguyên, bởi khu vực làm việc của cậu sạch sẽ gọn gàng đến mức hoàn toàn đối lập với Ngụy Hùng Phong. Hai khu vực bị ngăn cách bởi tấm kính như chia cắt hai thế giới khác nhau.
Ngay ngày đầu tiên đến đây, Lộ Tranh đã bị khu vực làm việc của Đường Thiệu Nguyên thu hút.
Máy tính, điện thoại, sách vở tài liệu đều được sắp xếp ngăn nắp trên giá. Trên bàn đặt nào là nước rửa tay, khăn giấy khử trùng, bông tẩm cồn, găng tay dùng một lần, khẩu trang, kem dưỡng da tay… tất cả được xếp thành hàng ngay ngắn như những người lính gác, khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
Trên quầy bên cạnh bồn rửa, có một chiếc máy pha cà phê Delonghi, trong hộp nhựa trong suốt bên cạnh là hàng loạt túi cà phê, mỗi túi đều được kẹp cẩn thận bằng những chiếc kẹp niêm phong. Cả khu vực sạch sẽ ngăn nắp, trông chẳng khác gì phòng mẫu của IKEA*.
*Một thương hiệu đồ nội thất.
Không khí dường như lúc nào cũng thoang thoảng mùi hương dễ chịu.
Điều thu hút ánh nhìn nhất là chiếc kệ gỗ nhỏ đặt trên sàn nhà, trên đó có một đôi giày bóng rổ và một quả bóng rổ Spalding. Mép giày trắng tinh, ngay cả quả bóng cũng sạch sẽ bóng loáng như thể vừa được lau chùi. ( truyện trên app t.y.t )
“Này Thiệu Nguyên, cậu cũng chơi bóng à!” Lộ Tranh nhìn thấy quả bóng, ngạc nhiên vui sướng: “Hôm nào gọi tôi đi cùng nhé.”
Cũng không trách được anh ngạc nhiên, bởi vẻ ngoài của Đường Thiệu Nguyên chẳng có chút liên hệ nào với những môn thể thao đổ mồ hôi như thế – thật lòng mà nói, trong ấn tượng của Lộ Tranh, anh cảm thấy ngay cả khi chơi bóng cậu cũng phải đeo găng tay cao su để tránh bụi bẩn.
Ngồi bên máy tính, giả vờ nghiên cứu tài liệu, Đường Thiệu Nguyên khẽ co tay lại, hàng lông mi dưới cặp kính của cậu khẽ rung lên dữ dội.
“Hôm nào gọi tôi đi cùng nhé.”
Một câu nói, thoáng chốc, như đưa cậu trở về mười ba năm trước.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trên con đường rợp bóng cây từ nhà ăn đến Tòa nhà Khoa học, một cậu thiếu niên mặt bầu bĩnh với mái tóc ngắn đang nhét hai tay vào túi, bước đi đầy tự tin. Đi được nửa chừng, cậu bất chợt dừng lại, nhảy lên tại chỗ, hai tay giơ cao, làm một động tác ném bóng rất điệu nghệ.
“Viu~~! Bàn thắng quyết định!”
Cậu còn tự mình thêm hiệu ứng âm thanh.
Một cậu bé đang nấp sau bụi cây gần đó không nhịn được bật cười khúc khích, nhưng lại sợ bị phát hiện, vội vàng đưa tay lên che miệng.
“Này, Lộ Tranh!” Ở phía bên kia đường, cách bởi hàng rào sắt của sân bóng rổ ngoài trời, một cậu thiếu niên da ngăm đen, mồ hôi nhễ nhại, cất tiếng gọi lớn: “3v3, tham gia không?”
“Chết tiệt!” Thiếu niên mặt bầu bĩnh bật cười lớn, lúm đồng tiền hiện rõ trên má: “Tần Hãn, cậu chơi bóng mà không gọi tôi à!”
Vừa nói, cậu đã lập tức lao nhanh về phía cổng sân bóng, chiếc đồng phục rộng thùng thình bay phấp phới trong gió, làm những tán cây trước mặt cậu bé rung lên xào xạc.
Người đã đi mất.
Cậu bé chậm chạp bước ra từ sau bụi cây, đôi mắt đầy khao khát nhìn về phía sân bóng rổ. Nơi đó trống trải, chẳng có gì để che chắn, bên cạnh sân chỉ có vài cô gái đang phấn khích chỉ trỏ, đầy sự tươi trẻ của tuổi thanh xuân.
Cậu bé thở dài, quay người, bước đi xa dần, mỗi bước đều ngoảnh đầu lại ba lần.
Trong vô số giấc mơ, cậu thiếu niên tóc ngắn ấy luôn chạy về phía cậu bé với nụ cười tỏa nắng, lớn tiếng nói: “Này, sao lại không gọi tôi chơi bóng?”
Giấc mơ và hiện thực bỗng chốc hòa làm một.
Đường Thiệu Nguyên mấp máy môi, trong lòng cậu có biết bao điều muốn nói, nhưng lúc này, tất cả những gì cậu thốt ra chỉ là một từ khô khốc.
“Được.”
---
Chưa đầy vài ngày, Lộ Tranh đã cảm thấy việc mình được điều lên Cục cảnh sát tỉnh quả thật là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Nắng sớm chiếu rọi, không quá nóng nhưng vẫn rực rỡ. Mới chỉ tám giờ sáng, còn chưa đến giờ làm việc chính thức...
Một góc văn phòng Tổ đặc án số 1 vang lên tiếng “xoẹt xoẹt”, Đường Thiệu Nguyên thành thạo xay một ít hạt cà phê thành bột, rồi đổ vào phin và cố định dưới máy pha cà phê. Chẳng bao lâu sau, bột cà phê bị hơi nước nóng hổi tỏa ra, chầm chậm chiết xuất thành một ly espresso* đậm đà.
*Espresso là một phương pháp rang và pha chế cà phê có nguồn gốc từ Ý, được pha bằng cách sử dụng nước nóng nén bởi áp suất cao qua lớp bột cà phê được xay mịn.
Cả văn phòng ngập tràn mùi hương hạt phỉ.
“Wow…”
Đi ngang qua hành lang, Lộ Tranh không kìm được mà dừng lại, mũi anh khẽ động vài cái như đang hít hà mùi thơm.
Nghe thấy tiếng động, Đường Thiệu Nguyên ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó nhẹ nhàng dịch sang một bên, để lộ ly cà phê đã pha sẵn, lặng lẽ đẩy nó về phía Lộ Tranh.
“Ồ, cảm ơn cậu nhé!”
Lộ Tranh chẳng nghĩ gì đến chuyện khách sáo, hào hứng uống ngay một ngụm. Mắt anh lập tức mở to.
“Ồ, Thiệu Nguyên, không ngờ cậu cũng thích uống cà phê thế này!”
Đôi mắt Lộ Tranh rất đẹp, mí mắt đôi, con ngươi tròn trịa, đặc biệt đen láy. Mỗi khi anh mở to mắt nhìn ai đó, luôn khiến người ta có một ảo giác.
Giống như… họ là cả thế giới của anh vậy.
Yết hầu Đường Thiệu Nguyên khẽ chuyển động, tim cậu đập thình thịch vì căng thẳng: “Em… đoán vậy.”
“Thế thì đúng là chúng ta tâm đầu ý hợp rồi, haha!” Lộ Tranh hào sảng giơ ly lên uống thêm một ngụm: “Từ hồi cấp ba tôi đã thích uống cà phê vị này, rồi bị người ta cười suốt. Này, không phải tôi nói chứ, cuộc sống đã khổ sở thế này rồi, thêm chút đường vào cho ngọt ngào, tâm trạng cũng tốt hơn!”
Vừa nói, anh vừa rút một gói cà phê hòa tan Maxwell kèm theo vài gói đường trắng, đường hồng trong túi ra, rồi vẫy vẫy đầy tự đắc.
“Nếu anh thích, em sẽ pha cho anh mỗi ngày.”
Đường Thiệu Nguyên cúi đầu nhìn anh, đáp lại rất ngoan ngoãn, nhưng đôi mắt dài sau cặp kính của cậu dường như phát ra những tia sóng lấp lánh.
Lộ Tranh bỗng nhiên cảm thấy mình như đang lợi dụng đồng đội, có chút ngượng ngùng, định từ chối thì cửa phòng bật mở, Ngụy Hùng Phong bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện.
“Chào buổi sáng, tổ trưởng! Chào buổi sáng, Đường Thiệu Nguyên!”
Lộ Tranh tươi cười đáp lại: “Chào buổi sáng!” Còn Đường Thiệu Nguyên thì chỉ nhấc mí mắt lên liếc qua một cái, rồi khẽ gật đầu coi như chào hỏi.
“Ơ? Đường Thiệu Nguyên, cậu và tổ trưởng đang lén lút hưởng thụ gì đó theo phong cách tư bản à?”
Ngụy Hùng Phong có chiếc mũi thính như mũi chó, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng, lập tức chạy đến: “Pha cho tôi một ít với.”
“Hết rồi.” Đường Thiệu Nguyên liếc nhìn ly cà phê của Lộ Tranh đã gần cạn và nói.
Ngụy Hùng Phong chẳng bao giờ biết thế nào là ngượng, chỉ vào bình cà phê thủy tinh phía sau lưng Đường Thiệu Nguyên: “Còn kia mà.”
Đường Thiệu Nguyên quay đầu lại liếc một cái, rất nhanh tay với lấy bình cà phê nhỏ, đổ hết sạch vào ly của Lộ Tranh, không để sót một giọt, còn cố tình đẩy ly về phía tay anh như sợ người khác không để ý.
“Giờ thì hết thật rồi.”
Ngụy Hùng Phong: “…”
Sự phân biệt đối xử còn có thể rõ ràng hơn thế nữa không hở đại ca?
Sau khi tận hưởng xong ly cà phê được đồng đội pha cho, Lộ Tranh tinh thần phấn chấn trở lại bàn làm việc, bắt đầu một ngày mới.
Xem hồ sơ, đối chiếu dấu vân tay, lật lại lời khai… Đó là cuộc sống của một cảnh sát hình sự, cho dù hôm nay không có vụ án mới, thì cũng có vô số vụ án cũ chất đống cần được điều tra. Năm năm, mười năm, hai mươi năm, chỉ cần đã lập hồ sơ, thì không có khái niệm "thời hiệu truy tố". Một thế hệ cảnh sát có thể nghỉ hưu, nhưng sẽ luôn có thế hệ mới tiếp nhận và tiếp tục trên con đường tưởng chừng như vô vọng ấy.
Trong văn phòng rất yên tĩnh, Đường Thiệu Nguyên ngồi cúi người, mắt chỉ cách mặt bàn chưa đầy mười centimet, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn hình máy tính, tay không ngừng vẽ, đang lập biểu đồ DNA của gia đình nghi phạm cho một vụ án mạng cũ của tỉnh.
Chỉ có tiếng chuột và bàn phím từ phía Ngụy Hùng Phong khi xử lý video, kèm theo vài tiếng lẩm bẩm oán thán, còn lại cả căn phòng đều phảng phất sự tĩnh lặng êm đềm.
“Reng reng reng...”
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.
“Chết tiệt, gọi vào lúc này chắc chắn không phải là chuyện tốt!”
Vừa lẩm bẩm, Ngụy Hùng Phong nhanh nhẹn tạm dừng video đang xử lý dở, dùng hai ngón tay nhấc điện thoại lên, động tác vô cùng thuần thục.
“A lô? Đội trưởng? Vâng vâng, sẽ có mặt ngay!”
“Tổ trưởng!” Ngụy Hùng Phong vừa cúp máy đã xoay người hô lớn về phía Lộ Tranh: “Có vụ án rồi! Huyện Đại Dục yêu cầu hỗ trợ!”