5

Từ sau khi lấy được nhành hải đường, ta càng chăm chỉ chạy đến Sơn Thanh quán.

Tiểu đạo đồng quét sân không ngăn cản ta. Có một ngày, ta thấy hắn chờ ta vào rồi mới đóng chặt cổng lớn, lúc ấy mới biết Sơn Thanh quán thường ngày không tiếp khách hành hương.

"Cô nương khác." Tiểu đạo đồng thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt ta, giải thích:
"Quán chủ bảo cô nương là thần tài, không thể để bị từ chối ngoài cửa.

"Ta còn trông chờ cuối năm quán chủ thưởng cho ta cái phất trần vàng đây."

Ta: "…"

Hắn tò mò liếc nhìn ta, khẽ hỏi:
"Thật ra ta vẫn luôn thắc mắc một chuyện."

Ta:
"Chuyện gì?"

"Tại sao đạo sĩ Minh Vô chưa từng từ chối cô nương?" Tiểu đạo đồng nhíu mày, thần sắc đầy vẻ khó hiểu.

Hắn còn nhỏ, chỉ tầm mười một, mười hai tuổi, lớn lên ở Sơn Thanh quán, đi theo quán chủ từ nhỏ. Ngoài việc quét dọn và bói toán, hắn hoàn toàn không hiểu gì về chuyện tình cảm nơi hồng trần.

"Đương nhiên là vì…" Ta ngừng lại một chút, chớp mắt, cười nói:
"Do gió lay, phướn lay, và lòng đạo sĩ của các ngươi cũng đang lay động."

Tiểu đạo đồng tròn mắt nhìn ta.

Ta nhẹ nhàng xoay người, vừa kịp thấy một tà áo xanh nhạt thoáng qua từ hậu điện, liền vui vẻ chạy tới, giọng ngọt ngào cất lên:
"Đạo sĩ!"

Quán Ấp hôm nay dùng một dải lụa trắng buộc tóc thành một bím tết lỏng, đạo bào khoác rộng, cổ tay đeo mấy vòng chuỗi trầm hương đơn giản.

"Đạo quán thanh tịnh, không được chạy gấp." Quán Ấp bình thản nói.

"Ồ."

Ta bước chậm lại, cười tươi hỏi:
"Đạo sĩ, ngài đang đợi ta đúng không?"

"…Không phải." Quán Ấp đáp, "Chỉ là nhàn rỗi, đi dạo đôi chút."

Ta bĩu môi, khẽ lẩm bẩm:
"Khẩu thị tâm phi."

Thấy ánh mắt của Quán Ấp quét tới, ta vội đổi sang nụ cười rạng rỡ:
"Đạo sĩ, hôm nay trời nóng quá, chúng ta vào trong đi."

Quán Ấp khẽ gật đầu:
"Được."

Còn nói không phải đợi ta!

Ta đi theo sau hắn, nhìn hai bóng dáng bị ánh nắng kéo dài, tà áo tung bay như quấn lấy nhau.

"Phạch."

Chiếc chuỗi trầm hương lỏng lẻo trên cổ tay hắn rơi xuống, để lộ nốt ruồi đỏ như chu sa. Quán Ấp khựng bước, khẽ ngoái đầu lại. Ta cúi người nhặt lên, nhẹ giọng nói:
"Đạo sĩ, ngài mồ hôi thấm cả đầu rồi."

Thời tiết oi ả, dù đứng trong bóng râm, chóp mũi Quán Ấp vẫn rịn chút mồ hôi.

Quán Ấp đỏ tai, vội bước nhanh về phía trước.

"Đạo sĩ!" Ta tươi cười, sải vài bước đến bên cạnh hắn:
"Đạo sĩ, ngài cũng rất mong ta tới, đúng không?"

"Ồn ào."

Quán Ấp bước vào sân, quay lại ngăn ta, đôi mắt cụp xuống, giọng điềm tĩnh:
"Hôm nay ta không tiếp khách, Ôn cô nương không cần vào nữa."

Ta: "?"

Cánh cửa gỗ lạnh lùng khép lại trước mặt, ta tức tối đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi:
"Đạo sĩ, ngài thật sự quá dễ đỏ mặt rồi!"

Chỉ cách một cánh cửa, đôi tay dài thanh tú của Quán Ấp khẽ đặt lên gỗ, trán hắn tựa lên cánh cửa, tai đỏ bừng. Vài lọn tóc mềm mại dính trên cổ trắng như tuyết, uốn lượn xuống, tạo nên sự tương phản đầy mê hoặc.

Quán Ấp nhẹ nhàng thở ra, khóe môi thoáng nụ cười, khẽ nói:
"A Thư, thật đáng yêu."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play