1
Nhà ta là đệ nhất phú thương ở Lận Đô.
Ta là con gái độc nhất của cha, lại mất mẹ từ nhỏ, nên được chiều chuộng mà lớn lên.
Để ta không cảm thấy thiếu thốn, cha đã dạy ta yêu thích việc tiêu tiền từ thuở bé.
Cha thường bảo: "Sở thích sẽ giúp con tiến bộ, sở thích cũng khiến con vui vẻ."
Quả thật, mỗi lần tiêu tiền, ta đều cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Sau đó, trong một lần cưỡi ngựa cùng Khúc nương dạo xuân ngoài thành, ta tình cờ gặp một đạo sĩ lạnh lùng mới đến Sơn Thanh quán.
Hắn mặc đạo bào xanh, khí chất như ngọc, từng cử chỉ đều thanh tao nhã nhặn, đôi mắt lạnh nhạt mà xa cách. Bên cạnh hắn còn có một tiểu đạo đồng áo vải thô.
Ta tò mò hỏi một tiểu đạo sĩ đang quét sân gần đó:
"Hắn là ai vậy? Là đồ đệ mới của quán chủ à?"
Tiểu đạo sĩ lắc đầu, đáp:
"Không rõ."
Nghe nói là quý công tử bị gia đình đuổi ra ngoài."
Ta không kìm được, ngước mắt nhìn về phía hắn. Giữa dòng người hành hương tấp nập, đạo sĩ khẽ quay đầu, ánh mắt chăm chú dừng lại trên người ta. Đôi lông mày lạnh nhạt giãn ra, nơi đuôi mắt thoáng cong lên.
Ta chắc nịch nói:
"Hắn đang quyến rũ ta."
Khúc nương kinh ngạc:
"Hả?"
Ta tiếp lời:
"Hắn không cười với ai khác, chỉ cười với ta, nếu không phải là quyến rũ thì là gì? Muốn thu hút sự chú ý của ta, đúng là người đàn ông bụng dạ khó lường, tâm tư xảo quyệt."
Ta đập mạnh tay xuống, kết luận dứt khoát:
"Chắc chắn là thế!"
Khúc nương: "…"
Bên kia, tiểu đạo đồng nói gì đó, đạo sĩ thu lại ánh nhìn, cụp mắt khẽ gật đầu, rồi theo tiểu đạo đồng đi vào phòng trong của hậu điện.
Thấy ánh mắt ta dõi theo hắn, tiểu đạo sĩ đang quét sân nhắc nhở:
"Đó là phòng của các đạo sĩ, khách hành hương không được vào."
Ta quay đầu, cười dịu dàng:
"Tiểu đạo sĩ, ngươi căng thẳng gì chứ? Ta nào có ý định xông vào."
Tiểu đạo sĩ liếc ta một cái, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.
"Người trước cũng nói y như vậy, cuối cùng bị nhốt vào ngục rồi." Hắn lẩm bẩm khẽ khàng.
Cũng không thể trách hắn nghĩ nhiều. Từ khi vị đạo sĩ này đến, tin đồn lan xa, người người ngưỡng mộ kéo tới nườm nượp.
Không đợi đến ngày mùng một hay rằm, hương khói ở Sơn Thanh quán đã nức tiếng thịnh vượng. Hắn mỗi ngày còn chưa tới giờ Thìn đã phải dậy quét sân, đôi khi còn phải giúp ngăn cản những vị khách hành hương quá khích.
Khách nữ đã đành, còn có một khách nam ý đồ xông thẳng vào, cuối cùng không vào được, bị quan phủ bắt giữ, nhưng lại khiến hắn trẹo cả thắt lưng, nằm liệt nửa tháng trời.
Ta nghe xong, nụ cười càng rạng rỡ.
"Làm phiền ngươi đi mời quán chủ các ngươi tới, cứ nói rằng tiểu nữ Ôn Thư nhà họ Ôn chân thành cầu phúc, nguyện ý quyên mười vạn lượng bạc làm tiền hương khói."
Tiểu đạo đồng sững sờ ngẩng đầu:
"Bao nhiêu cơ?"
Hắn nghiêm túc nói:
"Ôn cô nương, không biết cô có thiếu bảo tiêu không? Thực ra ta cũng có làm thêm vài nghề phụ…"
2
Nhờ quyên tiền hương khói, ta được quán chủ kính cẩn mời vào phòng trong của hậu điện.
Bên trong sáng sủa và thanh tịnh, sau tấm bình phong dệt từ vân gấm là một chiếc trường kỷ bằng gỗ trầm, dùng để nghỉ trưa hay tọa thiền.
"Đây là Quán Ấp tiểu hữu." Quán chủ mỉm cười giới thiệu, "Quán Ấp, đây là tiểu thư nhà họ Ôn."
"Nếu Ôn cô nương có điều phiền muộn hay mơ hồ, có lẽ có thể trò chuyện cùng Quán Ấp một chút. Bần đạo còn chút việc, xin cáo lui trước."
Quán chủ nói xong, khẽ nhìn Quán Ấp một cái như ra hiệu, sau đó vuốt râu ở mép, xoay người bước ra ngoài.
Bức rèm trúc xanh buông xuống ở cửa, bóng hoa hải đường hắt qua ánh nắng, rải rác trên nền đất. Ta tự nhiên ngồi xuống đối diện hắn, cười hỏi:
"Đạo sĩ cái gì cũng giải được sao?"
Quán Ấp đang dùng một tay kéo tay áo rộng, tay kia nhẹ nhàng nghiêng cổ tay rót trà. Nghe câu hỏi, hắn ngước mắt nhìn ta, dường như khẽ cười một cái:
"Cô nương có điều gì khúc mắc sao?"
Ta chớp mắt, cười hồn nhiên:
"Tục danh của đạo sĩ cũng là Quán Ấp à?"
Quán Ấp thoáng ngẩn người, sau đó mỉm cười:
"Quán Ấp là tên chữ của ta.
"Ta họ Chu, tên chỉ có một chữ Ứng, pháp danh là Minh Vô."
Hắn ngẩng mắt nhìn ta, ánh mắt dường như ẩn chứa một tia mong chờ.
Ta hoàn toàn không để ý, chống cằm trêu ghẹo:
"Cái tên nghe quen thuộc thật.
"Biết đâu ta và đạo sĩ từng gặp nhau ở đâu đó cũng nên."
Quán Ấp thoáng ngẩn người, rồi cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
"Nghe tiểu đạo đồng nói, Quán Ấp đạo sĩ đến đây là để tĩnh tu?"
Quán Ấp gật đầu.
Ta liếc nhìn ánh mặt trời bên ngoài, chống tay lên bàn đứng dậy, cười rạng rỡ:
"Đạo sĩ, vậy hẹn ngày tái ngộ."
Trước khi bước ra cửa, ta cố ý tháo viên ngọc bội từ thắt lưng, giấu trong tay áo. Khi bước ra ngoài được vài bước, ta khẽ buông tay.
Ngọc bội rơi xuống bụi cỏ mà không gây ra chút tiếng động nào.
Tự cho là mình đã làm rất hoàn hảo, ta không kìm được mà cười tinh nghịch, mắt hơi nheo lại. Đến khi thấy bóng dáng Khúc nương, ta nâng váy, chạy thẳng về phía nàng.
"Khúc nương!"
Hoàn toàn không để ý Quán Ấp từ lúc nào đã đứng dậy, ẩn sau rèm trúc. Ngón tay thon dài của hắn khẽ vén một góc rèm, lặng lẽ nhìn từng hành động của ta.
Đợi đến khi bóng dáng ta khuất hẳn, hắn mới bước ra, cúi người nhặt viên ngọc bội từ trong bụi cỏ.