6

Từ hôm bị từ chối ngoài cửa, ta đã quyết định "phơi nắng" Quán Ấp một thời gian.

Những ngày ở trong phủ cũng chẳng khác mấy so với trước kia: phơi sách, ngủ trưa, và đọc thoại bản.

Cuốn sách ta đang đọc kể về chuyện tình của một tiểu thư nhà Ngự sử ráo riết theo đuổi phu quân. Tác giả chìm đắm trong ngôn từ lãng mạn, cách hành văn tinh tế, xen lẫn vị chua xót ngọt ngào, đặc biệt là những đoạn giằng co được viết vô cùng cuốn hút. Không ngạc nhiên khi tác giả được tôn là "bậc thầy tình yêu" bởi độc giả.

Cho đến khi Khúc nương tìm tới, ta vẫn đang dựa trên trường kỷ đọc sách.

Đọc đến đoạn cảm động, ta không kìm được mà lăn một vòng trên trường kỷ.

"A Thư."

Khúc nương cười tươi, trêu chọc:
"Sao hôm nay không thấy muội chạy tới Sơn Thanh quán?"

Nàng là bạn thân từ nhỏ của ta, lớn hơn ta một tuổi, tình cảm còn hơn cả chị em ruột. Khúc nương đã sớm nhận ra tâm tư của ta.

"Muội cũng đâu phải ngày nào cũng đến đó!" Ta có chút chột dạ, chống tay ngồi dậy, quỳ trên trường kỷ.

Khúc nương không nói gì, chỉ dùng quạt che mặt, đôi mắt ánh lên vẻ trêu đùa.

"Khúc nương!" Ta lấy tay che hai má nóng bừng, vừa xấu hổ vừa giận dỗi.

"Được rồi, được rồi, ta không trêu muội nữa."

Khúc nương khép tà váy, ngồi xuống bên cạnh ta trên trường kỷ.

Khúc nương dịu dàng nói:
"Hôm nay ta đến tìm muội là muốn hỏi muội có đi Sơn Thanh quán cùng ta không.

"Năm ngoái, mẹ ta có chọn cho ta một mối hôn sự, hôm nay là ngày đi cầu mong mọi sự suôn sẻ."

Quán chủ Sơn Thanh quán nổi tiếng giỏi đoán quẻ, hơn nữa, chuyện nhân duyên ở đây lại càng linh ứng.

Ta hỏi:
"Thím họ chọn cho tỷ nhà nào?"

Khúc nương đáp:
"Con trai trưởng của Thái thú Bì Dương, hôn lễ định vào tháng Hai năm sau."

Ta thì thầm hỏi:
"Tỷ đã gặp qua chưa? Có thích không?"

Khúc nương mỉm cười gật đầu:
"Vẻ ngoài thanh tú, là một công tử đọc sách, tính tình rất trầm ổn, những người xung quanh hắn cũng điềm tĩnh. Lần đầu gặp ta, hắn đã tặng một chiếc túi thơm hắn tự may, hình dạng chẳng giống gì nhưng lại rất đáng yêu."

Hai chúng ta cùng ngồi trò chuyện vui vẻ, bỗng nghe tiếng thị nữ bên ngoài báo:
"Thưa cô nương, quán chủ Sơn Thanh quán sai tiểu đạo đồng mang đồ đến."

Khúc nương nhướng mày đầy hứng thú, ta thì kinh ngạc "A" lên một tiếng, nói:
"Mang vào đây."

Tiểu đạo đồng không thể vào nội viện, thị nữ mang vào một chiếc hộp nhỏ vừa lòng bàn tay.

Mở ra, bên trong là một miếng ngọc quyết tinh xảo không tì vết.

Ta hỏi:
"Có lời nhắn gì không?"

Thị nữ đáp:
"Tiểu đạo đồng nói, vật này đã được quán chủ khai quang, có thể bảo hộ bình an, nên mang đến tặng cô nương."

Ta hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn hỏi:
"Tiểu đạo đồng còn ở đây không?"

Thị nữ đáp:
"Vẫn đang chờ ở tiền sảnh."

Ta khó nén được nụ cười, khẽ nói:
"Khẩu thị tâm phi."

Nếu là quán chủ sai người đến, chỉ cần giao đồ rồi đi là đủ, nhưng tiểu đạo đồng lại ở tiền sảnh chờ, rõ ràng là muốn nghe một lời hồi đáp.

Huống hồ…

"Một miếng ngọc quyết đã khai quang, vì sao khi trước ta ngày ngày đến Sơn Thanh quán lại không đưa, mà nay lại cố ý gửi vào phủ?"

Khúc nương mỉm cười nói:
"Đã không rời đi thì để hắn đợi lâu thêm chút, cùng chúng ta xuất phát luôn."

"Vâng." Thị nữ đáp lời, định rời đi, nhưng ta gọi nàng lại.

"Lấy vài thỏi bạc nhỏ tặng hắn mua kẹo, tiện thể vào bếp xem thử, chuẩn bị một đĩa trà quả để hắn từ từ ăn trong lúc đợi."

"Vâng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play